Đoàn Sủng Cẩm Lý Ở Thập Niên 70 (Bản Dịch Full)

Chương 358 - Chương 358. Hầu Bao

Chương 358. Hầu bao Chương 358. Hầu bao

Đại Kiều vừa hái rau dại ở cánh rừng phía Đông, vừa nhỏ giọng thầm thì: “Nếu có thể bắt được con gà rừng thì tốt.”

Ngày mai là sinh nhật anh Hoắc Trì, ngoại trừ quà đã sớm chuẩn bị xong, cô vẫn muốn làm chút ăn ngon cho cậu, nhưng cô lại không muốn làm phiền người nhà.

Vừa dứt lời, một con gà rừng từ trong bụi cây vỗ cánh chạy đến, khanh khách làm người sung sướng.

Đại Kiều nhìn thấy gà rừng, hai mắt lập tức sáng lên, đang muốn cầm tảng đưa nện choáng nó thì thấy gà rừng chạy đến trước mặt cô, thân thể hướng trên mặt đất khẽ đảo, bất động.

Đại Kiều: “......”

Đây là tình huống như thế nào?

Con gà rừng này sao lại tự động đưa tới cửa chịu chết?

Đại Kiều nháy mắt, nghĩ hồi lâu cũng không nghĩ ra cái gì, dứt khoát không nghĩ nữa, dù sao nguyên liệu nấu ăn đã tới tay, ngày mai cô có thể làm đồ ăn ngon cho anh Hoắc Trì!

Cô trói gà rừng lại, giấu ở một chỗ bí ẩn trong bụi cây, bảo đảm sẽ không ai phát hiện mới cầm rổ về nhà.

Hôm sau, cô để mẹ tết cho cô một con rết xinh đẹp, sau đó mang rổ nhỏ ra cửa.

Tiểu Đông Lâm cùng Tiểu Nhất Minh rất muốn đi, nhưng dù bọn chúng làm nũng thế nào, Đại Kiều đều không mềm lòng.

Không phải cô không muốn để hai đứa em đi, mà anh Hoắc Trì nói qua, sinh nhật cậu chỉ muốn cùng một mình cô, cho nên cô cũng là lực bất tòng tâm.

Tiểu Đông Lâm và Tiểu Nhất Minh hai mắt nước mắt đầm đìa nhìn chị đi xa, trong lòng liệt Hoắc Trì vào địch nhân hạng nhất.

Đại Kiều và Hoắc Trì len lén lẻn vào cánh rừng phía Tây, vẫn đi vào bên cạnh thác nước.

Bởi vì một bên khác cánh rừng phía Tây vẫn tràn ngập sương khói, hơn nữa còn hiện đầy cạm bẫy, cho nên đội sản xuất dùng cửa trúc khóa lối vào đầu này lại, không cho trẻ nhỏ chạy vào.

Nhưng một cái cửa gỗ nho nhỏ, tự nhiên không làm khó được Hoắc Trì.

Đại Kiều lấy từng đồ vật trong giỏ xách ra, đầu tiên là một túi đậu nành xào hương xốp giòn.

Đất phần trăm nhà họ Kiều đổi thành cây cẩu kỷ, hiện tại chỉ có thể ở trong vườn trồng chút rau xanh thường ngày ăn, nhóm đậu nành này vẫn là trước đó giữ lại, hạt tròn mẩy, chỉ tiếc về sau không thể lại trồng.

Cô rang đậu nành lên, dùng ớt và gia vị khác trộn lên, hương vị tê cay, cảm giác thơm giòn, cắn một cái, cót ca cót két vang lên, thơm giòn vô cùng.

“Cái này anh mang về cho ông Hoắc và dì Phương ăn, cái này làm đồ ăn vặt rất hợp, là em gần đây vừa định ra món ăn mới!”

Đại Kiều vừa đưa cái túi qua, vừa giới thiệu với cậu, cuối cùng còn không quên khen mình một chút.

Hoắc Trì nhếch miệng lên, đối với cô thói quen khoe khoang xú mỹ, cậu đã sớm quen thuộc, nếu là ngày nào cô không khen mình, có khi cậu còn không quen đâu!

Đại Kiều tiếp tục cầm đồ vật ra, ngoại trừ một chút đồ ăn, còn có một cái cái ví nhỏ, phía trên thêu một cậu bé cùng một cô bé, hai người đang ăn gà nướng.

Hoắc Trì cầm túi, tay vuốt ve thêu thùa phía trên, trong lòng ủ ấm: “Món quà này...... Anh rất thích.”

Đại Kiều cười đến mặt mày cong cong: “Anh Hoắc Trì thích thì tốt, lần trước anh vì cái này mà giận em, em còn khó chịu một hồi lâu đâu, bây giờ anh không tức giận đi?”

Trước đó cô muốn làm cho mẹ nuôi và người nhà một ít hầu bao, chỉ là số lượng quá lớn, lại thêm cô thêu thùa còn chưa thuần thục, cho nên không có phần của cậu.

Nhưng lần kia ngoài ý muốn bị Hoắc Trì sau, cậu biết mình không chuẩn bị cho cậu, tại chỗ xoay người đi, tiếp theo hai ba ngày đều cố ý tránh cô, mặc dù về sau cậu chủ động hòa hảo với mình rồi, nhưng cô biết cậu là bởi vì mình không làm hầu bao cho cậu mới tức giận.

Mặt Hoắc Trì lập tức đỏ thấu, mạnh mẽ biện bạch: “Anh không giận em, là em hiểu lầm.”

Đại Kiều nháy hai mắt thật to nhìn cậu: “Không có sao? Nhưng lần trước anh rõ ràng có vài ngày đều không để ý em...”

Hoắc Trì lần này cả lỗ tai đều đỏ: “Đều là chuyện đã qua, đừng nói nữa, anh đi dọn dẹp gà rừng sạch sẽ.”

Nói xong cậu vội vàng đứng lên, cầm gà trên mặt đất chạy như gió, chạy trối chết.

Đại Kiều nhìn Hoắc Trì như vậy, rất là không hiểu, nghĩ một lát, cô ném ra sau đầu, đi bên cạnh nhặt cành khô tới nhóm lửa.

Hoắc Trì chạy đến bên thác nước, mặt vẫn nóng vô cùng.

Lần trước cậu kỳ thật không phải giận Đại Kiều, nhưng nghe được cô làm hầu bao cho tất cả mọi người, lại không có mình, trong lòng cậu rất không thoải mái.

Cậu vứt gà rừng trên mặt đất, rửa tay sạch sẽ mới lấy hầu bao ra nhìn, khóe miệng cong lên.

Cậu thật rất thích món quà này, cậu nhất định sẽ bảo quản thật tốt!

Bình Luận (0)
Comment