Mấy ngày này với Điền Kiến Minh là thời gian gian nan nhất từ khi ông ra sinh ra đến bây giờ, ăn không đủ no ngủ không ngon, phòng giam vừa ẩm ướt vừa thối, mà khắp nơi đều là rệp bọ, ngày đầu tiên ông ta đi vào đã bị cắn đến toàn thân lên đỏ.
Này cũng coi như xong, thống khổ hơn chính là, mỗi ngày ông ta đều phải bị tội phạm trong ngục giam ẩu đả, mà ngày đầu tiên ông ta đến trong sạch cũng khó giữ được.
Lúc này ông ta dùng tư thế kỳ quái chậm rãi di chuyển, giám ngục không kiên nhẫn đẩy: “Đi nhanh lên!”
Ông ta bị đẩy một cái lảo đảo suýt ngã nhào xuống đất, vừa động, hoa cúc truyền đến một trận kịch liệt co rút đau đớn, đau đến mặt ông ta vặn vẹo.
Mẹ nó, loại cuộc sống này lúc nào là mới kết thúc?
Ông ta thật không kéo dài được nữa!
Kiều Chấn Dân nhìn thấy Điền Kiến Minh bộ dáng nghèo túng tiều tụy, trong lòng thật hả giận: “Ông trời có mắt, anh rốt cục cũng có hôm nay!”
Điền Kiến Minh hung hăng nhìn ông ta chằm chằm: “Thật sự là xem thường nhà họ Kiều các người, sớm biết lúc trước chúng tao không nên mềm lòng bỏ qua các người!”
Kiều Chấn Dân lạnh lùng nhìn ông ta: “Bỏ qua? Các người lúc nào bỏ qua nhà họ Kiều chúng tôi? Các người chỉ không muốn bị huyện trưởng biết việc ác các anh làm, cho nên mới tạm thời không động nhà họ Kiều, đừng nói như mình có bao nhiêu thiện lương từ bi!”
Điền Kiến Minh tức giận đến ngũ quan dữ tợn, đột nhiên ngửa đầu cười điên cuồng: “Dù mày cạo chết chúng tao thì sao? Vợ mày còn không phải bị tao ngủ? Đúng, cô ta còn nói mày nơi đó rất không được......”
Phanh!
Kiều Chấn Dân phẫn nộ nhảy lên, một quyền hung hăng nện trên mặt ông ta!
Điền Kiến Minh cái mũi đau xót, hai hàng máu mũi ấm áp lập tức chảy ra, nhưng ông ta còn chưa kịp phản ứng, lại lần nữa ăn một quyền, bị Kiều Chấn Dân đẩy ngã trên mặt đất, nắm đấm như mưa rơi vào mặt ông ta.
“Cứu mạng, giết người! Giám ngục giám ngục!!” Ông ta bị đánh không có chút lực phản kích, chỉ có thể kêu rên cầu cứu.
Nhưng giám ngục lại biên mất khi đưa ông ta vào gian phòng kia, lúc này nếu ông ta có thể đi ra ngoài, sẽ nhìn thấy giám ngục đứng tại một đầu khác, làm như không thấy tiếng cầu cứu bên trong.
Kiều Chấn Dân lạnh lùng nói: “Tôi khuyên anh tiết kiệm chút sức đi, dù anh gào nát yết hầu, cũng sẽ không có người tới cứu anh đâu!”
Trước khi ông ta vào, Thẩm Thế Khai đã sớm vì ông ta chuẩn bị tốt, chỉ cần ông ta không đánh chết người là được.
Điền Kiến Minh lúc này mới muộn màng hiểu được, trong lòng vừa hận lại không cam tâm, ngoài miệng lại cầu xin tha thứ: “Anh Kiều, tôi sai rồi, tôi thật biết sai, nhưng là vợ anh câu dẫn tôi trước... Cô ta nói anh không cho cô ta lên huyện, lại trách cô ta làm mất con gái...”
Kiều Chấn Dân mặc kệ ông ta nói cái gì, nắm đấm của ông không hề do dự, đánh Điền Kiến Minh đến mặt mũi bầm dập mới bỏ qua.
Điền Kiến Minh toàn thân trên dưới không có một chỗ không đau, ông ta cho là kết thúc, lại nghe được Kiều Chấn Dân lành lạnh nhìn ông ta nói ——
“Anh là một nhân tài, cậu anh đối với anh tốt như vậy, anh còn có thể đâm ngược lại ông ta một đao, cũng không biết người nhà họ Khâu biết rồi sẽ làm sao đối phó anh?”
Điền Kiến Minh vì cho mình giảm bớt hình phạt, chủ động khai ra việc nhà họ Khâu làm, có một số việc còn không có trên tư liệu báo cáo.
Nếu không phải ông ta, con lớn của Khâu Tân Dũng cũng không cần bị phán tử hình theo, hình phạt hai đứa con trai khác cũng sẽ không nặng như vậy, mặc dù nói nhà họ Khâu là trừng phạt đúng tội, nhưng Điền Kiến Minh cũng là chân tiểu nhân.
Nghe Kiều Chấn Dân nói, Điền Kiến Minh Tâm giật mình, toàn thân khống chế không nổi run rẩy.
Ông ta nhịn đau từ dưới đất bò dậy, ôm hai chân ông ta cầu xin tha thứ: “Anh Kiều, cầu anh tha cho tôi đi, tôi thật biết sai!”
Hai ông anh họ và ông ta bị nhốt cùng một chỗ trong ngục giam, nếu họ biết mình làm những chuyện kia, bọn họ khẳng định sẽ giày vò chết ông ta!
Ông ta còn phải ở trong tù mười lăm năm, thời gian lâu như vậy phải đối mặt hai kẻ thù, ông ta nghĩ cũng nhịn không được run rẩy.
Kiều Chấn Dân đá ông ta một cái bay ra ngoài, câu môi cười nói: “Hiện tại mới biết sai, quá muộn.”
Nói rồi ông quay người đi ra ngoài, khi ông mở cửa ra, Điền Kiến Minh nhìn thấy hai người đứng ở cửa, hai người kia không phải ai khác, chính là hai ông anh họ nhà họ Khâu!
Điền Kiến Minh ngồi sập xuống đất, chớp mắt, lập tức ngất đi.