Y trầm mặc một chút, quyết định giải quyết dứt khoát: “Đồng chí Đổng, chuyện thủ trưởng Lương ra tay giúp đỡ, sư trưởng Giang đã nói với tôi, tôi thay cả nhà vị hôn thê cảm tạ hai người!”
Đổng Lỵ Lỵ thấy y chủ động đến tìm mình, trong lòng ngọt như mật, ai ngờ y mới mở miệng chính là vị hôn thê.
Lòng cô ta lập tức trầm xuống, trên mặt đỏ ửng tiêu tán: “Đoàn trưởng Vương...... Có phải là rất thích vị hôn thê?”
Vương Viêm Sinh không chút do dự gật đầu: “Đúng vậy, tôi rất thích cô ấy, mười lăm tuổi tôi đã nghĩ muốn cưới cô ấy, chỉ là khi đó tôi không có bản lĩnh, trong nhà lại rất nghèo, cho nên vì cô ấy, tôi vào bộ đội làm binh, nhưng tôi phạm vào một sai lầm, tôi chưa để cô ấy biết tâm ý của tôi, cho nên năm thứ ba tôi tham quân, cô ấy lập gia đình!”
Đổng Lỵ Lỵ a một tiếng, mắt mở thật to: “Anh nói là...... Vị hôn thê của anh đã ly hôn?”
Vương Viêm Sinh lại gật đầu: “Không chỉ có đã ly hôn, hơn nữa còn mang theo một đứa bé, nhưng tôi không thèm để ý, chỉ cần có thể cưới được cô ấy, tôi cũng đủ hài lòng!”
Nghe được người mình thích nói yêu thương một người khác, loại cảm giác này thực sự rất khó chịu!
Đổng Lỵ Lỵ nắm chặt góc áo, hốc mắt có chút đỏ lên: “Vì cái gì? Là tôi xuất hiện muộn hơn cô ấy sao? Hay là tôi có chỗ nào không sánh bằng cô ấy?”
Vương Viêm Sinh nói: “Tôi mười một tuổi năm đã biết cô ấy, khi tôi sắp chết đói, là cô ấy xuất hiện cứu tôi, cho nên trong lòng tôi, không có bất kỳ ai có thể hơn cô ấy! Cô rất tốt, là cô gái tốt, về sau nhất định có thể gặp được người trân trọng cô.”
Nói đến mức này, Đổng Lỵ Lỵ còn có cái gì không hiểu?
Ánh mắt cái mũi cô ta chua xót đến khó chịu, nức nở nói: “Tôi đã biết.”
Nói xong, cô ta quay người chạy đi.
Vương Viêm Sinh nhìn bóng lưng cô ta, trầm mặc một chút, quay người đi lên lâu.
Đổng Lỵ Lỵ khóc chạy về ký túc xá, bởi vì cô ta là đơn nhân túc xá, cho nên có thể thỏa thích khóc.
Khóc mệt mỏi, cô ta nằm lì trên giường ngủ thiếp đi, sau đó cô ta nằm mộng.
Ở trong mơ, cô ta vẫn rất thích Vương Viêm Sinh, vì y, cô ta cự tuyệt sắp xếp trong nhà, y không cưới cô ta không gả, rốt cục khi Vương Viêm Sinh ba mươi ba tuổi cô ta gả cho y.
Chỉ là sinh hoạt cưới sau không tốt như cô ta tưởng tượng, dù cô ta cố gắng thế nào, Vương Viêm Sinh từ đầu đến cuối lãnh đạm, về sau, cô ta mới biết được trong lòng y cất giấu một người, dù cho người kia đã chết, nhưng y vẫn nhớ mãi không quên.
Cô ta lúc ấy đã hỏng mất, bảo cô ta làm sao so được với một người đã chết?
Người nhà đều khuyên cô ta không nên so đo, nhưng cô ta không bỏ xuống được, thế là trong cuộc sống về sau, cô ta không ngừng cãi nhau với y, trong nhà gà bay chó chạy, con gái thường bị dọa đến khóc lớn, nhưng cô ta không quan tâm, chỉ muốn buộc y quên người kia đi.
Bọn họ cứ như vậy hành hạ lẫn nhau mười năm, cuối cùng cô ta không chịu nổi, ly hôn với y, ngay cả con gái cũng không cần một mình xuất ngoại.
Xuất ngoại, cô ta sống phóng túng sa đọa thời gian, cô ta còn quen biết một người đàn ông nước ngoài, dưới sự hướng dẫn của gã, cô ta đụng phải đồ vật không nên đụng, cuối cùng chết tha hương nơi đất khách quê người.
Năm cô ta chết mới chỉ bốn mươi tuổi.
Từ trong mộng tỉnh lại, Đổng Lỵ Lỵ phát hiện mình ra một thân mồ hôi lạnh.
Cô ta nhớ tới tình cảnh trong mộng, cảm thấy giấc mộng kia chân thực như cô ta trải qua.
Cô ta vì mình trong mộng cảm thấy ủy khuất, đồng thời cảm thấy trong mộng mình quá không nỗ lực, vì một người đàn ông, thế mà biến mình thành như vậy!
Cô ta không muốn sống thành dáng vẻ trong mộng, cô ta đứng lên rửa mặt, nhìn con mắt sưng đỏ trong gương, cô ta quyết định từ hôm nay trở đi buông bỏ Vương Viêm Sinh.
——
Mua xe đạp cần năm mươi tấm phiếu công nghiệp, nhờ nhà họ Thẩm, nhà họ Sở, và Kiều Chấn Dân cùng cố gắng, năm mươi tấm phiếu công nghiệp rất nhanh đã đủ.
Thế là tại ngày mùng 1 tháng 8, nhà họ Kiều mua một chiếc xe đạp Phượng Hoàng trở về.
Nhà họ Kiều mua thêm một chiếc xe đạp hiệu Phượng Hoàng, chiếc xe đạp vừa to lại nặng, chắc chắn không phải kiểu đứa nhỏ như Đại Kiều có thể điều khiển được.
Thời buổi này việc quản lý xe đạp vô cùng nghiêm ngặt, sau khi mua xe cần phải đến đăng ký với phòng quản lý bộ giao thông vận tải, phòng quản lý phương tiện sẽ cấp giấy “chứng nhận bằng lái xe” cho chủ xe.
Ngày bình thường đi đâu cũng phải mang theo bên người giấy chứng nhận, bằng không lúc kiểm tra không có, có thể sẽ bị xem là kẻ trộm xe đạp.