Đoàn Sủng Cẩm Lý Ở Thập Niên 70 (Bản Dịch Full)

Chương 361 - Chương 361. Mơ Tưởng

Chương 361. Mơ tưởng Chương 361. Mơ tưởng

Khi Kiều Chấn Dân cưỡi xe đạp đi đến đội sản xuất, toàn bộ đội sản xuất trở nên sôi sục!

Mặc dù trước đây nhà họ Thẩm có lái xe hơi đến đây, nhưng nhà họ Thẩm lại quá xa vời với bọn họ, cùng lắm là bọn họ nhìn đến nghiện, chỉ nhìn không sờ được, không có liên quan gì đối với cuộc sống sinh hoạt của bọn họ.

Nhưng chiếc xe đạp của nhà họ Kiều là chiếc xe đạp duy nhất của đội sản xuất, đội trưởng đội sản xuất còn không có!

Nhà họ Kiều quá trâu bò, chuyện này cũng là chuyện tốt đối với mọi người, sau này đội sản xuất có xe đạp, nếu như có việc gấp thì bọn họ còn có thể mượn nhà họ Kiều.

Vì vậy lúc này trong lòng mọi người đều quyết tâm, sau này nhất đi phải có quan hệ tốt với nhà họ Kiều, cho dù không thân thiết được, cũng không thể gây thù với nhà bọn họ được!

“Kiều Lão Ngũ, xe đạp này là anh mua à? Xe đạp này chắc mua không rẻ đâu nhỉ?”

Vẻ mặt của mọi người đầy hâm mộ nhìn chiếc xe, muốn giơ tay ra sờ nhưng lại sợ sờ hỏng mất xe.

Kiều Chấn Dân dáng vẻ bình tĩnh nói: “Cũng chỉ hơn 100 đồng thôi.”

Cũng chỉ!!

Nghe lời này thật làm người khác ngứa răng, nhà họ Kiều có khác!

“Ai ya, chưa kể đến việc chiếc xe đạp này đắt thế nào, không dễ gì để dành được nhiều phiếu công nghiệp như thế, Kiều Lão Ngũ, anh còn thừa phiếu công nghiệp nào không, nếu như còn, tôi muốn đổi phiếu khác với anh!”

“Tôi cũng muốn đổi, tôi đổi phiếu vải với anh, phiếu gạo cũng được, tùy anh lựa chọn!”

Thời buổi này hiếm nhất là phiếu công nghiệp, cầu gia gia cáo nãi nãi(1) cũng không thể có được một tấm phiếu.

(1) Cầu gia gia cáo nãi nãi: chỉ sự cầu xin giúp đỡ ở khắp nơi.

Mấy năm trước quốc gia cần luyện thép nên đã trưng dụng xoong nồi của mọi nhà, có người đến nay vẫn chưa thể mua được nồi, muốn mua nồi phải có phiếu công nghiệp, không có phiếu công nghiệp thì có tiền cũng vô dụng.

Kiều Lão Ngũ lắc đầu nói: “Tạm thời không có, sau này nếu có, tôi sẽ thông báo đến mọi người sau.”

Những lời này của người dân làng khiến ông nhận ra đây là cách tốt để kiếm tiền.

Ông có thể thu nhận phiếu gạo của những người dân làng, đi ra bên ngoài đối với phiếu công nghiệp, ông cũng rút lấy một số lợi ích ở trong đó.

Đương nhiên, hiện tại chắc chắn ông không thể nói điều này với bọn họ, cũng không thể cho bọn họ lời khẳng định được, nếu như chuyện gì cũng dễ dàng thì đối phương sẽ không quý trọng.

Mọi người nghe lời ông nói, trong lòng càng thêm quyết tâm muốn có quan hệ tốt với nhà họ Kiều, thời buổi này không năng lực, thật đúng là không có cách nào chạm đến phiếu công nghiệp.

Kiều Chấn Dân cưỡi xe đạp về nhà, mấy đứa nhỏ nhà họ Kiều thấy xe đạp cũng vô cùng vui vẻ!

“Chú Năm, đây là xe đạp của nhà chúng ta hả?” An Bình là đứa nhỏ đầu tiên chạy lên, hai mắt lấp lánh, nhìn thấy xe đạp giống như một viên đá quý.

Kiều Chấn Dân gật đầu: “Đúng vậy, sau này xe đạp này là của chúng ta.”

An Bình nhảy cao lên tới ba mét: “Tốt quá, chúng ta có xe đạp! Chú Năm, chú dạy con lái xe được không?”

“Không được!” Kiều Đông Anh đi đến nói, “Theo thứ tự lớn bé, xếp hạng theo tuổi tác, đợi chị cả học xong rồi mới đến lượt em!”

An Binh lập tức héo rũ xuống, trước chị cả còn nhiều người lớn như thế, biết khi nào mới đến lượt cậu?

Sao cậu lại không lớn hơn thêm vài tuổi?

Đại Kiều cũng vô cùng tò mò với xe đạp, nhìn đông sờ tây: “Chú Năm, chiếc xe đạp này có quấn dây nhựa lên lưng không?”

Lúc trước ở trên trấn cô gặp không ít người lái xe đạp, về cơ bản tất cả các tay lái và ống ngang xe đạp đều được quấn bằng dây nhựa, bà nội nói cho cô biết đó là để tránh mài mòn sơn xe đạp.

Kiều Chấn Dân sờ sờ đầu cô, cười nói: “Đúng là phải quấn lại, hay con muốn giúp chú quấn lại không?”

“Muốn ạ!” Vẻ mặt của Đại Kiều nóng lòng muốn thử mà trả lời.

Kiều Chấn Dân đẩy mạnh xe đạp, một đám đứa nhỏ vây quanh, tất cả mọi người vội vội vàng vàng quấn chiếc xe đạp lại bằng dây nhựa.

Sau khi quấn xong, chiếc xe đạp mới tinh bỗng trở nên sặc sỡ, thảm không muốn nhìn.

Nhưng mà không ai chán ghét cả, xe đạp rất quý tự nhiên cần phải được bảo vệ!

Vạn Xuân Cúc nhìn thấy xe đạp, cả khuôn mặt run lên vì hưng phấn, nhìn thấy Đại Kiều muốn sờ chiếc xe, bà ta không kiềm được mà giáo huấn mấy tiếng, hoàn toàn xem chiếc xe đạp này là tài sản của phòng lớn.

Nếu không phải sợ mẹ chồng mắng, bà ta còn muốn giấu xe đạp vào trong phòng của mình!

Đêm đó lúc đi ngủ, bà không không ngừng xúi giục chồng mình nhanh học lái xe, như thế thì ông ấy có thể chở mình đi đội sản xuất để khoe khoang sự giàu có.

Mà lúc này Kiều Chấn Quốc cũng không có từ chối, chủ yếu là ông ta cũng muốn cưỡi xe đạp, ông ta tính bắt đầu học lái xe đạp từ ngày mai.

Đáng tiếc nguyện vọng của hai người nhanh chóng thất bại, bởi vì ngày hôm sau Tiết Xuyên đã chiếm mất xe đạp.

Bình Luận (0)
Comment