Đoàn Sủng Cẩm Lý Ở Thập Niên 70 (Bản Dịch Full)

Chương 362 - Chương 362. Tìm Lão Hứa

Chương 362. Tìm lão Hứa Chương 362. Tìm lão Hứa

Tiết Xuyên cố ý xin nghỉ làm ở đại đội sản xuất, chuẩn bị đưa vợ lên trấn chơi một ngày, hôm nay là ngày kỷ niệm 35 năm kết hôn của bọn họ.

Kiều Chấn Quốc và mấy đứa nhỏ sau khi biết chuyện, đều muốn đi cùng để chúc mừng cha mẹ, nhưng tất cả lại bị từ chối.

Kiều Tú Chi và Tiết Xuyên tỏ vẻ không muốn đưa theo một đám bóng đèn đi đến, chỉ có đưa theo một mình Đại Kiều, nhưng mà đến trấn rồi, thì Đại Kiều cũng bị bỏ lại ở nhà họ Thẩm, sau đó hai người bọn họ đi đến thế giới của hai người.

Tiết Xuyên bước một bước dài đến chỗ xe đạp, bế Đại Kiều lên ống nằm ngang phía trước, sau đó quay đầu cười nói với vợ: “Đi lên đi, tôi chở cả hai người đi.”

Trong khoảng thời gian này, sức khỏe Tiết Xuyên ngày càng tốt hơn, hơn nửa năm này cũng không có đau ốm gì, cho nên Kiều Tú Chi cũng không lo lắng ông ấchở không nổi, bà cũng đã nhảy lên ngồi ở khung xe phía sau.

Chân Tiết Xuyên vừa đạp xuống, chở hai người nhanh chóng đi ra phía xa.

Những người bị ở lại: “.......”

Đến trấn, họ đưa Đại Kiều đến nhà họ Thẩm trước, nhà họ Thẩm rất hoan nghênh Đại Kiều, nhất là Thẩm Thiên Hữu, vui vẻ đến mức chạy quanh phòng mấy lần.

Sau một hồi nói chuyện, bọn họ lái xe đạp đi.

Tiết Xuyến không lái xe đạp đến tiệm cơm quốc doanh, cũng không đi cửa hàng bách hóa, mà rẽ trái quẹo phải vào một cái hẻm nhỏ, cuối cùng dừng lại ở phía trước một căn tiểu viện,

Tiểu viện không chỉ ở vị trí hẻo lánh, mà hơn nữa khoảng cách giữa các phòng còn rất xa, nhìn qua rất thích hợp để làm chuyện xấu.

Nhưng mà Kiểu Tú Chi cũng không hề kinh ngạc, hiển nhiên không xa lạ ở đây.

Tiết Xuyên đi lên gõ cửa, bên trong truyền đến âm thanh của một người đàn ông cục cằn: “Ai đó?”

“Là tôi, lão Tiết đây.” Tiết Xuyên đáp.

Mấy tiếng bước chân dồn dập bên trong, “Ai ya” một tiếng, cửa gỗ bị mở ra, một người đàn ông tầm 5-60 tuổi xuất hiện phía sau cánh cửa, trên mặt còn treo lên nụ cười thuần phác: “Hai người hôm nay đến hơi sớm đó!”

Người đàn ông này tên là lão Hứa, ông nội của ông ấy từng là quản gia nhà họ Tiết, sau đó nhà họ Tiết còn chủ động cho bọn họ chuộc thân, còn tặng thêm cho bọn họ một ít tài sản để lập nghiệp.

Nhà họ Hứa mở tiệm cơm, công việc làm ăn khá phát đạt, cũng tích góp được một ít tài sản, sau đó nhà họ Tiết phá sản, nhà họ Hứa đứng sau lưng đã giúp đỡ rất nhiều, những năm gần đây, người hai nhà vẫn luôn giữ liên lạc với nhau.

Hiện tại không cho phép buôn bán tư nhân, nhà họ Hứa từ lâu đã không mở tiệm cơm nữa, nhưng mấy thứ trong phòng bếp vẫn cất giữ tốt.

Tiết Xuyên quen thuộc đi vào phòng bếp, trong phòng bếp các loại nguyên liệu nấu ăn đã chuẩn bị xong, ông ấy vén tay áo chuẩn bị cho vợ mình một bàn đồ ăn ngon.

Thịt heo kho tàu, đậu phụ cay, canh gà hầm, cá hấp, thêm hai chén mì sợi làm hủ công, đủ màu sắc hương thơm ngào ngạt khắp sân.

Cũng may xung quanh không có ai ở, nếu không ngửi được mùi thị này sợ sẽ bị người khác chú ý.

Sau khi bọn họ đi vào thì lão Hứa cũng đi ra ngoài, để lại không gian riêng cho hai người bọn họ.

Sau khi ngồi xuống, Tiết Xuyên múc một chén canh cho Kiều Tú Chi, vừa cười nói: “Canh đã được hầm mấy tiếng rồi, rất ngon đó, bà nếm thử đi.”

Kiều Tú Chi bưng chén canh lên uống một ngụm, rồi lại ăn, bà thích tất cả các món trên bàn ăn này.

Tiết Xuyên thấy bà uống xong, lại gặp thêm cho bà một đũa thịt hầm: “Mấy năm nay vất vả cho bà rồi.”

Kiều Tú Chi nhìn thấy mặt chồng mình khuôn mặt vẫn đẹp trai như thế, cũng cười nói: “Có ông bên cạnh cũng không vất vả mấy.”

Dù nói như thế có buồn nôn đi nữa, bọn họ cũng sẽ không có nói ra, hai người nhìn nhau, trong mắt chỉ có tồn tại đối phương.

Những năm gần đây, bọn họ đi cùng nhau qua biết bao nhiêu giông bão, ngày tháng sau này họ vẫn muốn nắm tay nhau đi về phía trước, nếu có kiếp sau bọn họ sẽ vẫn là vợ chồng.

Đợi đến lúc ăn gần xong, Tiết Xuyên buông đũa xuống nói: “Có một chuyện, tôi muốn nói với bà.”

Kiều Tú Chi cũng buông đũa theo: “Chuyện gì, rất nghiêm trọng sao?”

Tiết Xuyên nói: “Chúng ta vẫn luôn cảm thấy Hồng Mai không phải con của chúng ta, sau này tôi nhờ lão Hứa điều tra giúp, bởi vì nhiều năm trôi qua tìm rất nhiều người nhưng không thấy, đến gần đây, có một người lớn tuổi từng làm y tá ở bệnh viện chủ động đến tìm lão ấy, theo như lời y tá kia nói, lúc trước bà ta giúp tắm rửa cho mấy đứa nhỏ, thì bị người ta gọi ra ngoài, đến lúc bà ta trở lại thì phát hiện dáng vẻ của đứa nhỏ đã bị thay đổi, bà lập tức bàng hoàng, nhưng tìm xung quanh một lần, không thấy được người khác, bà lo rằng nếu mình nói ra bản thân sẽ bị bệnh viện sa thải, cho nên bà giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, gần nhất bà phát hiện ra bản thân mình sắp đi rồi, nên để cháu trai đi tìm lão Hứa.”

Bình Luận (0)
Comment