Kiều Tú Chi nắm lấy cạnh bàn, trầm giọng nói: “Cho nên, Hồng Mai không phải là con của chúng ta?”
Tiết Xuyên gật đầu: “Chắc hẳn lúc đó con đã bị người khác đánh tráo, cũng không biết người nào làm việc này, càng không biết đối phương tại sao muốn làm như vậy!”
Năm đó Kiều Tú Chi khó sinh, lúc đó tình huống vô cùng nguy cấp, gấp rút đưa lên bệnh viện trên trấn, sau khi sinh con sinh bà bị xuất huyết, ông ấy gấp rút đến mức không rảnh lo cái gì cả, chỉ muốn ở bên cạnh bà.
Bởi vì cha mẹ hai bên đều đã mất rồi, trong nhà cũng không có người lớn giúp đỡ, ông ấy đưa con gái cho y tá đỡ để trong hộ, để bà ta giúp sóc con gái một chút.
Chỉ là không ngờ ở giữa lại xảy ra chuyện như vậy, nghĩ đến việc con gái mình bị người khác đánh tráo, hiện tại không biết sống chết ra sao, trong lòng ông ấy vô cùng áy náy!
Kiều Tú Chi nghĩ đến đứa con gái chưa bao giờ gặp mặt, cũng khó chịu trong lòng.
Tiết Xuyên với qua nắm lấy tay bà, giọng hơi nức nở nói: “Rất xin lỗi, tất cả đều là lỗi của tôi!”
Kiều Tú Chi lắc đầu: “Ông sai chỗ nào, lúc ấy tôi xảy ra chuyện như thế, ông không để ý đến con cũng có thể lý giải được, chỉ là người y tá già đó có cung cấp thêm manh mối nào không? Ở bệnh viện đó còn lưu lại ghi chép về việc sinh nở năm đó hay không?”
Tiết Xuyên lắc đầu, xong lại gật: “Bệnh viện có lưu lại ghi chép nhưng mấy năm trước đã bị Hồng Vệ Binh đốt sạch rồi, nhưng mà vị y tá già nói sau lưng con gái của chúng ta có một cái bớt hình trái đào, có thể lớn bằng nửa bàn tay, nếu như có thể gặp được, chắc chắn sẽ dễ nhận ra.”
Kiều Tú Chi nghe thấy lời này, kiềm không được mà cười nhạo.
Biển người mênh mông, đi đâu tìm người đây?
Huống chi cái bớt đi nằm ở phía sau lưng, mọi người đều mặc quần áo, làm sao có thể nhìn thấy được?
Nói cách khác, cho dù con gái có đi qua đi lại trước mặt bọn họ, họ cũng chưa chắc nhận ra được!
“Người y tá già đó ở đâu?” Kiều Tú Chi thấp giọng hỏi thử.
Nếu như đối phương báo lại chuyện lúc đó cho bọn họ, bọn họ đã đi báo án, chưa chắc không thể tìm được con gái, nhưng bởi vì đối phương ích kỷ giấu giếm, mới dẫn đến việc cốt nhục chia lìa nhiều năm như thế!
Bà ta thật sự muốn bóp chết trái tim bà!
Tiết Xuyên thấp giọng nói: “Bà ta bị bệnh nguy kịch, hẳn là không còn bao nhiêu thời gian, tôi muốn nhân lúc bà ấy còn sống, nhờ bà ta nói ra chân tướng mọi việc, sau đó chúng ta cắt đứt quan hệ với Hồng Mai.”
Y tá già làm chuyện xấu, cả đời lương tâm bị cắn rứt, hai đứa con của bà đều lần lượt chết vì bệnh mà không lưu lại con cháu nối dõi, bà ta cảm thấy đây chính là ông trời đang trừng phạt bà, cho nên sau này phát hiện ra mình không còn bao lâu, muốn nói ra hết chân tướng của sự việc.
Tiết Xuyên căm hận đối phương ích kỷ, nhưng bây giờ bà ta đã thành ra bộ dạng như thế, bọn họ cũng không thể làm gì được.
Kiều Tú Chi nghĩ đến Hồng Mai đã làm đủ thứ chuyện cáu gắt trong quá khứ, không chút do dự, gật đầu: ‘Được, Việc này nên xong sớm không nên chậm trễ, tránh y tá già đó nuốt khi, đến lúc đó lại gặp rắc rối hơn.”
Từ sau khi Hồng Mia và nhà họ Trần biết được bọn họ kết thân với nhà họ Thẩm, khi vợ chồng bọn họ thường xuyên chạy đến chỗ đại đội sản xuất, gần như mỗi gần đến đều làm mất đi bầu không khí vui vẻ.
Theo lời nhà họ Thẩm nói, vợ chồng hai người bọn họ còn cô ý chạy đến nhà họ Thẩm tìm người, chỉ là bị bọn họ đuổi đi.
Hồng Mai khẳng định hai vợ chồng bọn họ không thể gặp bọn họ được, lần trước sau khi vừa quậy phá vừa mắng chửi trước nhà họ Kiều, mắng đến mức gần như tất cả người ở đại đội sản xuất đều đến xem.
Trước kia vì cho rằng Hồng Mai là do bọn họ sinh ra, cho nên có tức giận thì cũng chỉ có thể nuốt vào bụng, hiện tại nếu như đã biết bọn họ không phải con gái do mình sinh ra, nửa khắc bà cũng không muốn nhịn nữa!
Tiết Xuyên năm lấy tay bà nói: “Bây giờ chúng ta đi đến đồn công an tìm Thế Khai!”
Việc này tốt nhất phải có cảnh sát ra mặt, cứ như thế, Hồng Mai và nhà họ Trần muốn nhân cơ hội này bày trò cũng không được!
Hai người từ biệt lão Hứa, sau đó đến đồn công an.
Thẩm Thế Khai thấy vợ chồng bọn họ đến đây, hơi ngẩn ra.
Sau khi biết toàn bộ quá trình xảy ra, ông ấy tức đến mức nện mạnh trên bàn: “Sai lầm của vị y tá già đó sẽ bị giam khoảng tám mười năm, nếu hai người muốn, chờ mọi chuyện xong xuôi, có thể tạm giữ bà ta!”
Kiều Tú Chi suy nghĩ, lắc đầu nói: “Quên đi, cứ coi như là chúng ta đang chúc phúc cho con gái đi, huống hồ đoán chừng bà ta cũng không qua được mấy ngày nữa.”