Nghe Tiết Xuyên nói, đối phương bị bệnh không xuống được giường, cho dù có nhốt bà ta vào ngục cũng vô ích, bọn họ vẫn như cũ không thể tìm được con gái mình, đối phương còn có thể bị giam, nội tâm cũng không cần tự trách nữa.
Như vậy cũng đã quá thuận lợi cho bà ta.
Một người ích kỷ như thế, nên sống cả đời trong sự áy náy và tự trách!
Thẩm Thế Khai lý giải được, cầm lấy chìa khóa, đưa bọn họ đi gặp người ý tá già đó.
Dưới sự chứng kiến của mình, ông ấy ghi chép lại toàn bộ lời nói của y tá già, cũng để bà ký tên điểm dấu vân tay, sau đó lại chở cả bà ý tá già đến nhà họ Trần.
Mới đi vào viện lớn, đã nghe thấy tiếng Hồng Mai đang mắng chửi con gái: “Cái đồ phế vật này, tao bảo mày làm chút việc cũng làm không xong, tao đánh chết mày!”
“Mẹ, con sai rồi, mẹ đừng đánh con….A a…” Trong phòng truyền ra tiếng khóc của Trần Châu Đệ, còn có tiếng của dây mây đánh trên người.
Kiều Tú Chi nhăn mặt, càng ghét thêm cái thể loại hàng giả này.
“Kiều Hồng Mai!” Thẩm Thế Khai đi vào đến cửa nhà họ Trần trầm giọng quát.
Kiều Hồng Mai bị giật mình nghe thấy tiếng ai đó gọi mình, suýt chút nữa bị dây mây đánh vào mắt.
Ả ta tức giận chạy ra ngoài, vừa đi vừa mắng chửi: “Ai ở cửa nhà mà hô to gọi nhỏ thế, giữa ban ngày ban mặt, muốn hù chết người ta à”
Ả đi ra thì thấy khuôn mặt của Thẩm Thế Khai, khuôn mặt đang tức giận nhanh chóng trở nên vui vẻ: “Ai ya, phó sở trưởng, sao ngài lại rảnh rỗi đến đây?”
Ả ném dây mây qua một bên, nhanh chóng chạy ra, hoàn toàn ngó lơ cha mẹ đang đến bên cạnh.
Mẹ Trần bên cạnh nghe thấy có người đàn ông gọi tên con dâu, còn tưởng con trai mình bị đội nón xanh, đang muốn chạy đến mắng chửi thì sau đó lại nghe thấy con dâu xưng hô đối phương là Phó sở trưởng, nét mặt của mụ ta cũng nhanh chóng nở thành đóa hoa cúc.
“Hồng Mai, còn đứng ngây ra đó làm gì? Nhanh đi mời phó sở trưởng vào ngồi đi”
Mẹ Trần lớn giọng hét lên, hận không thể nói cho tất cả mọi người trong viện biết phó sở trưởng đại giá quang lâm đến nhà bọn họ.
Quả nhiên, thấy thấy mẹ Trần nói, có không ít người từ nhà trong chạy ra.
“Mẹ Trần Hưng, vị này là họ hàng nhà bà à?”
Mẹ Trần ngẩng cằm lên, kiêu ngạo giống như một con ngỗng đang ưỡn ngực nói lớn: “Vị này chính là phó sở trưởng đồn công an, kết nghĩa với nhà mẹ đẻ của Hồng Mai, cũng chính là họ hàng nhà họ Kiều của chúng ta!”
Kiều Tú Chi và Tiết Xuyên nhìn thấy hai mẹ con nhà tính tình giống nhau, giống như một miệng sâu bọ, ghê tởm chịu không nổi!
Cũng may sau hôm nay, bọn họ sẽ không có mối quan hệ gì!
Thẩm Thế Khai tránh cánh tay đang duỗi ra của Kiều Hồng Mai nói: “Tôi không phải họ hàng nhà các người, đừng ở đây nói hưu nói vượn.”
Mẹ Trần và Kiều Hồng Mai đỏ bừng mặt xấu hổ, mọi người xung quanh cười nhạo cả lên.
Thẩm Thế Khai không cho hai người có cơ hội mở miệng, chỉ vào Kiều Hồng Mai tiếp tục nói: “Hôm nay tôi đến đây vì thân phận của cô!”
Tiếp theo, ông ấy kể lại chuyện y tá già phát hiện đứa nhỏ bị đánh tráo, nhưng lại giấu sự việc đó với tất cả mọi người.
Sau khi Kiều Hồng Mai nghe xong, mặt trắng bệch như quỷ: “Không, không thể nào, phó sở trường, ngài…. chắc chắn là đang nói đùa với tôi đúng không?”
Thẩm Thế Khai lạnh lùng nói: “Ai có thời gian mà đùa giỡn với cô, đây đều là sự thật!”
Vừa nói, ông ấy vừa nhờ cháu trai cõng y tá già đến làm chứng, đồng thời còn đem tư liệu ghi chép lại đưa cho mọi người đọc.
Cuối cùng chỉ vào người Kiều Hồng Mai và hai vợ chồng Tiết Xuyên hỏi mọi người: “Con mắt của mọi người là rõ ràng nhất, mọi người cảm thấy vị đồng chí Kiều Hồng Mai và hai người lớn nhà họ Kiều lớn lên có giống nhau không?”
Mọi người lắc đầu: “Không giống!”
Có người thế mới biết được hai người Tiết Xuyên và Kiều Tú Chi là “Cha mẹ” của Kiều Hồng Mai: “Aiya, hóa ra hai người này là cha mẹ của Kiều Hồng Mai à, nhưng Hồng Mai từ đầu đến cuối không có một tiếng đón tiếp bọn họ, tôi còn tưởng rằng bọn không có quen biết nhau!”
“Đúng vậy, vừa rồi ôi còn cho rằng Hồng Mai không quen biết bọn họ, không nghĩ đến vốn dĩ là cha mẹ Hồng Mai! Nhưng mà HÔng Mai lớn lên cũng không có giống bọn họ, từ trên xuống dưới cũng không có chỗ nào giống nhau!”
Kiều Hồng Mai nghe mọi người nói mới cảm thấy luống cuống.
Vừa rồi đúng là ả ngó lơ cha mẹ mình bởi vì còn giận hai người mấy lần trước không để cho ả mặt mũi, cho nên mới cố ý để họ lúng túng.
Chỉ là ngàn lần vạn lần không nghĩ đến mọi chuyện sẽ thành ra như thế!
Ả ghét nhà họ Kiều, càng ghé cha mẹ bất công, nhưng không thể đoạn tuyệt quan hệ với nhà họ Kiều được, chồng ả còn muốn thông qua nhà họ Kiều mà leo lên nhà họ thẩm, nếu ả không phải con gái nhà họ Kiều, con đường này chắc chắn bị chặt đứt!