Lúc trước ả phát hiện ra chồng mình ngoại tình với ả hồ ly Vương Ni Ni kia, ả đang cho ả tiện nhân đó một trận, thì ả cũng cũng bị Trần Hưng đánh một trận như thế.
Sau đó Trần Hưng thấy ả còn có chỗ hữu dụng nên mới miễn cưỡng đáp ứng cắt đứt quan hệ với ả tiện nhân Vương Ni Ni đó, nhưng một khi ả không còn là con gái của nhà họ Kiều, chỉ sợ Trần Hưng sẽ lập tức ly hôn với ả!
Ả khóc lóc nháo nhào lên: “Cha, mẹ, con biết ngày bình thường tính tình con thất thường, nhiều làm làm cha mẹ tức giận, nhưng mà bởi con quá để tâm đến mọi người nên mới như thế, hai người không cần thiết nói con không phải là con cái hai người, con thật sự đau lòng!”
Kiều Tú Chi chợt tránh đi khỏi cơ thể đang nhảy dựng lên của ả.
Kiều Hồng Mai nhảy lên không trung, gục đầu xuống đất, mũi đập trên sàn, ả đau đến mức chảy cả nước mắt.
Nhưng Hiện tại ả không màng đến chuyện đau đớn, bò dậy vừa khóc vừa nói: “Mẹ, con thật sự biết sai rồi, sao con không thể không phải là con gái của mẹ chứ? Con và mẹ rõ ràng như khuôn mẫu mà!”
Mọi người: “......”
Dáng người thấp bé, khuôn mặt bánh bèo, lấy đâu ra can đảm mà dám nói rằng cô và họ là cùng một khuôn mẫu?
Kiều Tú Chi lạnh lùng nhìn ả, nói: “Bản tính của cô bạc bẽo, là người ích kỷ, dáng vẻ lúc trưởng thành không hề giống với người nào nhà họ Kiều chúng ta, tính cách càng không giống!
Mấy năm này, chúng tôi vẫn luôn nghĩ không ra vì sao cô lại thành ra loại tính cách như thế này, hiện tại chúng ta cuối cùng cũng đã hiểu rõ, hóa ra căn bản cô không phải là con gái của chúng tôi!”
Kiều Hồng Mai hoảng hốt cả người run rẩy: “Cha, con là con gái của cha mà, từ nhỏ hai người đã nuôi lớn con, sao con có thể không phải là con gái của hai người? Cầu xin cha nói với mẹ đi, bảo mẹ không cần đối xử với con như thế!”
Bây giờ Kiều Tú Chi lười lãng phí thời gian với ả, hỏi Thẩm Thế Khai: “Hiện tại nên làm như thế nào.”
Thẩm Thế Khai nói: “Bảo cô ta ký tên vào sổ đăng ký dân cư, trên đó sẽ ghi lại tất cả các tình huống đã xảy ra, từ nay về sau không còn liên quan gì đến nhau nữa.”
“Tôi không ký!” Kiều Hồng Mai la hét, khóc lóc, từ chối ký tên trên đó
Kiều Tú Chi nhíu mày nói: “Không ký tên, có thể điểm ngón trỏ nhỉ?”
Thẩm Thế Khai suy nghĩ, gật đầu: “Cũng được, nếu người ở đây đồng ý ký tên làm chứng, vậy càng tốt.”
Hàng xóm sôi nổi đồng ý ký tên.
Bọn họ không thể trèo cao lên cái cấp phó sở trưởng này, nhưng để ý tốt cho đối phương, sau này nếu có xảy ra chuyện gì, đối phương cũng có thể vì sự ưu ái này mà để lại cho bọn họ ít mặt mũi.
Kiều Hồng Mai không ngờ mọi người lại đối xử với mình như thế, ngăn cản bọn họ ký tên, nhưng chả ai quan tâm đến ả!
Kiều Tú Chi thấy mọi người ký tên xong, bắt lấy tay của Kiều Hồng Mai, ấn ngón trỏ xuống mặt giấy, sau đó nghênh ngang rời đi.
Trong cả quá trình này, mẹ Trần hoàn toàn ngây cả người, chờ đám người Kiều Tú Chi đi rồi mới phản ứng lại.
Mụ ta nhảy dựng lên, tát Kiều Hồng Mai một cái: “Mày, cái loại gà mái không biết đẻ trứng, tao muốn mày vào con trai tao ly hôn đi!”
Nhà họ Thẩm.
Đại Kiều và Thẩm Thiên Hữu chơi trò gia đình một hồi lâu, tiếp theo lại chơi trốn tìm, mãi đến tận Tần Tiểu Mi nhận một cú điện thoại chuẩn bị ra ngoài, căn dặn hai người bọn họ không được đi ra ngoài, lúc này Thẩm Thiên Hữu mới nhịn không được.
Đôi mắt đen linh lợi của Thẩm Thiên Hữu xoay tròn: "Chị Đại Kiều, chúng ta đi ra ngoài chơi đi."
Thím Lan giúp việc nhà đi ra ngoài mua thức ăn, vào lúc này trong nhà cũng chỉ còn sót lại ông cụ Thẩm ngủ gật ở trong phòng, bởi vậy Thẩm Thiên Hữu cảm thấy đây là một thời cơ tốt nhất để chạy đi.
Đầu nhỏ của Đại Kiều lắc lắc, không tán thành nói: "Mẹ nuôi đã nói chúng ta không được đi ra ngoài, em phải làm bé ngoan nghe lời, biết không?"
Thẩm Thiên Hữu cáu kỉnh nói: "Em không nghe lời, mỗi ngày ở nhà đã chán chết rồi, hiện tại em muốn đi ra ngoài. Chị có đi cùng với em không?”
Đại Kiều lại lắc đầu: "Chị không đi, chị là bé ngoan biết nghe lời."
Thẩm Thiên Hữu "chỉ tiếc mài sắt không nên kim" nhìn cô một cái, xoay người như pháo trúc xông ra ngoài: "Chị không đi cùng em thì em đi một mình."
"Em trai Thiên Hữu, em mau trở về." Đại Kiều gấp đến độ giậm chân.
Nhưng Thẩm Thiên Hữu càng gọi chạy càng nhanh hơn, còn thỉnh thoảng quay đầu lại xem Đại Kiều có đuổi theo hay không, nhìn thấy Đại Kiều đuổi theo, cậu càng điên cuồng lên chạy đi.
"Chị Đại Kiều, chị mau đến đây đuổi theo em."
Đại Kiều vừa đuổi theo vừa nghĩ, chờ đuổi tới tiểu tử thối này nhất định phải mạnh mẽ đánh cái mông của cậu.