Đoàn Sủng Cẩm Lý Ở Thập Niên 70 (Bản Dịch Full)

Chương 366 - Chương 366. Lạc Đường 1

Chương 366. Lạc đường 1 Chương 366. Lạc đường 1

Tuy rằng Thẩm Thiên Hữu mập nhưng không trở ngại cậu trở thành một cậu nhóc mập linh hoạt, Đại Kiều bỏ ra gần hai mươi phút mới đuổi kịp cậu.

Hai người thở hổn hển vù vù dừng lại, nhìn trái một cái, nhìn phải một cái, sau đó hoảng sợ phát hiện —— bọn họ lạc đường.

Thẩm Thiên Hữu vừa nãy vì không để cho Đại Kiều bắt được cậu, nhìn thấy có đường liền chạy, hiện tại dừng lại mới phát hiện chỗ này xưa nay cậu chưa từng tới bao giờ.

Tuy rằng Thẩm Thiên Hữu từ sinh ra đến hiện tại vẫn ở trên trấn, nhưng do trở thành trẻ con duy nhất của nhà họ Thẩm, nhà họ Thẩm xưa nay sẽ không để cho một mình cậu đi ra ngoài chơi, bình thường đi ra ngoài đại đa số cũng là ngồi xe, cho nên vào lúc này cậu cũng không biết bọn họ ở nơi nào.

Mà Đại Kiều vừa nãy chỉ lo đuổi theo người cũng không có nhận đường, thêm vào cô mới đến trấn mấy lần, nhận biết đường xá vô cùng có hạn.

Hai người mắt to trừng mắt nhỏ, đều có chút mông lung.

Thẩm Thiên Hữu mê thân thể mập mạp, đến gần chột dạ nói: "Chị Đại Kiều, bây giờ nên làm gì?"

Đôi mắt giống như nho đen của Đại Kiều lườm cậu một cái nói: "Đã nói em đừng đi ra ngoài em càng muốn đi ra, nếu như mẹ nuôi trở lại không tìm được chúng ta, nhất định sẽ rất sốt ruột, em thật không ngoan."

Khuôn mặt bụ bẫm của Thẩm Thiên Hữu nhiệt ra hai mảng đỏ ửng, bàn tay bắt chéo nhau yếu ớt nói: "Chị Đại Kiều, em biết sai rồi, nếu như trở lại cha mẹ muốn đánh em, chị có thể che chở em hay không?"

Ở nhà họ Thẩm, ông cụ Thẩm và bà nội Thẩm vô cùng cưng chiều trẻ con, hai vợ chồng Thẩm Thế Khai và Tần Tiểu Mi thường hay tức giận đến mặt đỏ, quản giáo Thẩm Thiên Hữu rất nghiêm khắc, nếu như làm sai, chắc chắn sẽ bị dạy dỗ, nghiêm trọng thì sẽ ăn cây roi mây.

Thẩm Thiên Hữu cảm giác lần này mình gây ra sai lầm có chút nghiêm trọng, chỉ lo trở lại sẽ bị đánh cái mông, cho nên sớm hướng về Đại Kiều tìm kiếm che chở.

Đại Kiều lắc khuôn mặt nhỏ: "Không được, không chỉ có cha nuôi mẹ nuôi muốn đánh em, chị cũng phải đánh em."

Nói xong cũng không chờ trở lại, cô đi qua người Thẩm Thiên Hữu, mạnh mẽ đánh mấy lần trên cái mông thịt của cậu.

Thẩm Thiên Hữu đỏ mặt lên đến độ nhanh nhỏ máu: "Chị Đại Kiều, sao chị lại đánh mông em."

Đại Kiều hừ nói: "Em không nghe lời thì phải chịu đòn, bắt đầu từ bây giờ, em nhất định phải nghe lời của chị, bằng không chị sẽ còn đánh em."

Thẩm Thiên Hữu nước mắt lưng tròng: Cuối cùng cậu cũng đã rõ ràng vì sao anh An Bình nói chị Đại Kiều thật là đáng sợ, hiện tại cậu đã cảm nhận được.

Đại Kiều nắm bàn tay thịt của Thẩm Thiên Hữu đi tìm người hỏi đường, bên này có chút hẻo lánh, đi một đoạn đường mới nhìn thấy một phụ nữ.

Đại Kiều mau mau nắm Thẩm Thiên Hữu chạy tới, có lễ phép nói: "Thím ơi, xin hỏi thím có biết. . ."

Người phụ nữ có thể là có việc gấp, khoát tay một cái nói: "Không biết gì hết, mọi người đi hỏi người khác đi."

Nói xong người phụ nữ liền vô cùng lo lắng đi mất.

Đại Kiều và Thẩm Thiên Hữu không thể làm gì khác hơn là tiếp tục đi về phía trước, không biết đi bao lâu, rốt cục lại nhìn thấy một người.

Lần này là người trẻ tuổi chừng hai mươi tuổi, đầu xù như gà vậy, một dáng vẻ cà lơ phất phơ, một đôi mắt gian giảo đánh giá bọn họ: "Hai đứa nói chỗ đó chú không biết, nếu không trước tiên theo chú về nhà. . . Đợi lát nữa rảnh rỗi chú sẽ dẫn hai đứa đi tìm người nhà, có được hay không?"

Đại Kiều nhìn người trẻ tuổi trước mắt, đột nhiên nhớ tới bà nội và ông nội từng căn dặn cô, trong lòng cảm thấy có gì đó không đúng.

Cô lắc đầu nhỏ nói: "Không cần, cảm ơn chú, chúng cháu đi hỏi người khác được rồi."

Nói xong, cô lôi kéo Thẩm Thiên Hữu muốn đi.

Lại bị người trẻ tuổi ngăn cản: "Nếu đến rồi, vậy cũng đừng mong đi."

Gã đưa tay bắt hai người Đại Kiều và Thẩm Thiên Hữu, ai biết mới đưa tay, chân nhỏ liền bị Đại Kiều mạnh mẽ đá một cước.

Theo thân thể càng ngày càng tốt, khí lực của Đại Kiều cũng càng lớn, tuy rằng không sánh được bà nội, nhưng khí lực kia hoàn toàn không phải một bé gái bảy tuổi có thể có.

Người trẻ tuổi đã bị trúng một cước ngay chân, đau đến nước mắt rơi xuống: "Chết tiệt. Đừng chạy."

Lúc này còn không chạy thì chính là đứa ngốc.

Đại Kiều lôi kéo Thẩm Thiên Hữu điên cuồng xông về phía trước.

Tuy rằng vừa bắt đầu Thẩm Thiên Hữu có chút ngây ngốc, nhưng sau khi phản ứng lại, lập tức phát huy một tiềm lực mà một cậu nhóc mập không nên có.

Người trẻ tuổi bị đá vào chân rất đau, chạy không nhanh, nhưng gã không nghĩ tới chính là hai đứa nhóc lại chạy nhanh như vậy, vừa chuyển hướng, rất nhanh đã không còn bóng người.

Bình Luận (0)
Comment