Đoàn Sủng Cẩm Lý Ở Thập Niên 70 (Bản Dịch Full)

Chương 367 - Chương 367. Lạc Đường 2

Chương 367. Lạc đường 2 Chương 367. Lạc đường 2

"Tiên sư nó, đừng để tao lại nhìn thấy tụi bây, bằng không tao sẽ giết chết hai đứa." Người trẻ tuổi phun một bãi nước miếng trên đất, hùng hùng hổ hổ bỏ đi.

Chờ gã đi một lúc lâu, Đại Kiều mới lôi kéo Thẩm Thiên Hữu từ một cái chuồng chó bò ra ngoài.

Hai người đều có chút chật vật, mặt và quần áo đều ô uế, bọn họ sợ gặp lại người trẻ tuổi kia, không thể làm gì khác hơn là đi về hướng ngược lại, trên đường gặp phải người cũng không dám dễ dàng đi tới hỏi đường.

Hướng ngược lại càng chạy càng lạ, xem phương hướng kia thật giống là con đường đi về nông thôn, hai người đều ý thức được không đúng, không thể làm gì khác hơn là trở về đường cũ.

Đi tới địa điểm ban đầu, ai biết lại gặp phải người trẻ tuổi kia.

Lần này người trẻ tuổi đang xô đẩy một ông già: "Ông già kia, giao toàn bộ tiền ra đây, ông đã tuyệt hậu còn giữ nhiều tiền như vậy làm gì, mang vào quan tài à?"

Ông già kia tức giận đến mặt lúc đỏ lúc trắng, gắt gao kéo phong thư không buông tay: "Mày. . . tên khốn kiếp này, mày sẽ gặp báo ứng. Cẩn thận Thiên Lôi đánh chết."

Người trẻ tuổi toét miệng cười: "Muốn thật sự có báo ứng, vậy thì tôi phải sống cho thật tốt. Đúng là tôi cũng thương anh họ, tuổi còn trẻ đã chết, sẽ không phải cũng là bị thiên lôi đánh chết đó chứ?"

Ông lão nghe gã nói con trai của mình như vậy, tức trừng mắt lên như sắp rách ra, một hơi suýt chút nữa không thở nổi.

Người trẻ tuổi nhân cơ hội đẩy ông một cái, đồng thời cướp đi phong thư trong tay, cười nói: "Chờ các người chết rồi, tiền và nhà của các người còn không phải toàn bộ trở thành của tôi hay sao, tôi chỉ sớm sử dụng mà thôi."

Ông lão ngã xuống đất, sắc mặt tức giận đến trắng xám, ngón tay run rẩy chỉ vào gã: "Mày. . . mày . . trả tiền. . . lại cho tao. . ."

Tiền này là ông với vừa lấy từ chỗ bưu chính, chuẩn bị ngày mai đi chợ đêm mua chút đồ vật dinh dưỡng cho bạn già ăn.

Từ khi con trai ốm chết, thân thể của vợ ông càng ngày càng kém, trong lòng ông vô cùng sốt ruột, ai ngờ đi tới nửa đường, lại gặp phải đồ vô lại không có lương tâm này.

Đại Kiều tức giận đến miệng nhỏ mím chặt lại, quay đầu hướng về Thẩm Thiên Hữu nói: "Chị chuẩn bị thu thập tên khốn kia, em có sợ hay không?"

Thẩm Thiên Hữu nhìn chị Đại Kiều, lắc đầu nói: "Không sợ."

Đại Kiều vỗ vỗ bờ vai của cậu nói: "Tốt lắm, một lát nữa chị dụ dỗ tên khốn kia đuổi theo chị, em trốn ở khúc quanh, nhìn gã lại đây, lập tức dùng gậy đánh chân gã, nghe hiểu không?"

Thẩm Thiên Hữu hít sâu một hơi nói: "Nghe hiểu, nhưng chị Đại Kiều phải cẩn thận, nếu không để em dụ gã có được không?"

Đại Kiều lắc đầu một cái: "Không cần, gã không bắt được chị."

Cách đó không xa, ở đống rác vừa vặn có một bàn gãy, Đại Kiều đi tới, tay không bẻ gãy chân bàn xuống, sau đó giao cho Thẩm Thiên Hữu nói: "Nhất định phải dùng sức, nếu như đánh không trúng, em lập tức bỏ chạy, tuyệt đối đừng để gã bắt được."

Trái tim nhỏ của Thẩm Thiên Hữu ầm ầm ầm đánh lên, đầu nhỏ gật gật gật: "Em biết rồi, em sẽ không để cho gã bắt được."

Đại Kiều cũng không trì hoãn nữa, nhặt lên một khối đá lớn trên đất, sau đó hướng về phía người trẻ tuổi.

Người trẻ tuổi nghe được phía sau có tiếng bước chân đuổi theo, quay đầu nhìn lại, nói thì chậm nhưng xảy ra rất nhanh, một tảng đá đập tới sau gáy của gã..

"Ầm."

Trên đầu gã kịch liệt đau xót, một luồng máu nóng lập tức trào ra.

Người trẻ tuổi duỗi tay lần mò, tìm thấy một tay máu, nhìn thấy người đánh gã là bé gái lúc nãy, cắn răng nghiến lợi nói: "Con nhóc chết tiệt kia, tao giết chết mày."

Đại Kiều cũng không nói nhiều, quay đầu liền chạy.

Người trẻ tuổi tức giận vô cùng, không nói hai lời đuổi tới, ngày hôm nay gã không giết chết con nhóc chết tiệt kia, gã liền không mang họ Ngụy.

Đại Kiều chạy như bay, nhưng cô nhanh hơn nữa cũng chỉ là một đứa bé, nhiều lần đều suýt chút nữa bị bắt được, cũng may người trẻ tuổi kia bị đập một cái, đầu óc có chút say xe, chạy một đoạn đường, tốc độ chậm lại.

Đi tới chỗ ngoặt Thẩm Thiên Hữu đang ẩn thân, Đại Kiều vừa chạy vừa quay đầu nói với Thẩm Thiên Hữu: "Ba, hai, một."

Một tiếng cuối cùng vang lên, Thẩm Thiên Hữu cầm gậy gộc trong tay mạnh mẽ vẩy ra, vừa vặn đánh vào chân người trẻ tuổi.

Vừa nãy chân của người trẻ tuổi kia đã bị thương, vào lúc này bị thương lần nữa, đau đến ngũ quan đều co giật, thân thể lảo đảo một cái, "ầm" một tiếng ngã nhào xuống đất.

Đại Kiều chạy về đến, nắm lấy cây gỗ trong tay Thẩm Thiên Hữu, mạnh mẽ nhắm vào sau gáy gã đánh tới.

Người trẻ tuổi không nghĩ tới, ngày hôm nay lại bị hai đứa nhóc đánh như thế.

Bình Luận (0)
Comment