Tần Tiểu Mi về đến nhà phát hiện hai đứa bé không ở trong nhà, bà đánh thức ông cụ, đối phương cái gì cũng không biết.
Trong lòng bà ầm ầm nhảy lên, tìm khắp cả toàn bộ gian nhà, hàng xóm xung quanh cũng hỏi khắp cả, đều nói chưa từng thấy hai đứa bé, bà chỉ có thể hi vọng trẻ con đi theo thím Lan ra ngoài mua thức ăn.
Nhưng chờ thím Lan trở về, nói hai đứa bé không đi cùng với bà ấy, mắt bà tối sầm lại, suýt chút nữa liền té xỉu.
Trong lòng ông cụ Thẩm hối hận không ngớt, chính mình không nên bởi vì đau đầu chạy vào trong phòng nghỉ ngơi.
Bà cụ Thẩm mang theo con gái từ nhà thân thích trở về, biết cháu trai và Đại Kiều không thấy đâu nữa, suýt chút nữa không thở nổi.
Bà khóc lóc nện ông cụ Thẩm: "Lão già chết tiệt, sao ông không chịu trông coi Thiên Hữu?"
Tần Tiểu Mi hai tay run run cho gọi điện thoại cho chồng mình, hỏi ông có về nhà đem hai đứa bé đi hay không, nghe tới đối phương nói không có thì trong nháy mắt ngã ngồi ở trên ghế salông.
Khí trời đang nóng, bà bị dọa ra một thân mồ hôi lạnh.
Thẩm Thế Khai biết chuyện không nhìn thấy hai đứa bé, nhanh chóng nói với Kiều Tú Chi, hai người mau mau trở về.
Sau đó mọi người tìm kiếm ở xung quanh, nhưng tìm một vòng lớn, không hề có một chút tin tức nào.
Kiều Tú Chi nghĩ đến lần kia Tiểu Uyển Nhi bị người bắt cóc, tâm tình chìm xuống dưới, sớm biết ngày hôm nay thì không nên mang Đại Kiều lên trấn.
Nghĩ đến trẻ con có thể bị người bắt cóc, lòng bà như đao cắt.
Trên mặt Tiết Xuyên cũng không còn nụ cười, đưa tay nắm chặt tay của vợ nói: "Bà không cần lo lắng, đứa bé kia rất có phúc, nhất định sẽ không sao."
Nghĩ đến trên người Đại Kiều phát sinh nhiều chuyện kỳ quái, trong lòng Kiều Tú Chi dâng lên một chút lòng tin, gật đầu nói: "Tôi biết, ông cũng không nên gấp gáp, chúng ta lại đi tìm xem, khả năng tụi nhỏ chạy ra ngoài chơi, lạc đường ở nơi nào đó."
Bà nội Thẩm và ông cụ Thẩm đã không chịu đựng được đả kích, song song nằm vật xuống.
Bà nội Thẩm cầm lấy tay của con trai, khóc đến lão lệ tung hoành: "Thế Khai, bất luận làm sao, con nhất định phải tìm tụi nhỏ trở về."
Thẩm Thế Khai an ủi mẹ nói: "Mẹ đừng tự doạ chính mình, hiện tại con trở về đồn công an, để các đồng nghiệp đồng thời hỗ trợ tìm khắp nơi tìm, nhất định sẽ không sao."
Mọi người ở đây phân công nhau làm việc thì điện thoại phòng khách đột nhiên reo lên.
Tần Tiểu Mi nằm ở sô pha, khí lực nghe điện thoại đều không có, Thẩm Lâm Lâm không thể làm gì khác hơn là chạy tới nghe điện thoại.
Rất nhanh, trên mặt cô ấy trở nên kỳ quái: "Anh nói là cháu của tôi Thẩm Thiên Hữu, còn có một cô bé gọi là Đại Kiều hiện tại đều ở đồn công an?"
Mọi người nghe nói như thế, dồn dập xông tới, nhìn chằm chằm điện thoại trong tay Thẩm Lâm Lâm.
Bà nội Thẩm cũng không hôn mê, đẩy con trai ra, bước đi như bay vọt tới phòng khách: "Lâm Lâm, con nói cái gì? Mẹ nghe nói đã tìm được Thiên Hữu sao, hiện tại đang ở đâu?"
Thẩm Lâm Lâm bỏ điện thoại xuống, lau khóe mắt đầy nước mắt nói: "Bọn họ đang ở đồn công an, nghe công an nói, hai người bọn họ còn đánh đổ một gã lưu manh."
Lưu manh. .
Mọi người nghe được hai chữ này, trái tim lại treo cao lên.
Chỉ là Thẩm Lâm Lâm cũng không biết cụ thể chuyện gì xảy ra, hơn nữa càng quan trọng chính là mau chóng đi đồn công an, chỉ có nhìn thấy hai đứa bé bình an vô sự, trái tim của bọn họ mới có thể chân chính yên ổn.
Một nhà họ Thẩm ngồi xe con, Kiều Tú Chi và Tiết Xuyên đạp xe đi đến đồn công an.
Nhà họ Thẩm tới trước đồn công an, nhìn thấy hai đứa bé bẩn thỉu, mọi người vừa vui vẻ vừa khiếp sợ.
Bà nội Thẩm chạy tới, ôm lấy cháu trai, trên dưới vuốt mặt, mãi đến tận khi xác nhận cậu không sao rồi, lúc này mới khóc lên: "Con thằng nhóc này, con hù chết bà nội."
Tần Tiểu Mi xem con trai không có chuyện gì, liền đi qua kiểm tra Đại Kiều, nhìn cô cũng không có chuyện gì, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm: "Hai người các con rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?"
Thẩm Thiên Hữu chột dạ núp ở trong lồng ngực bà nội, không dám trả lời mẹ.
Đại Kiều không thể làm gì khác hơn là đem chuyện đã xảy ra nói một lần.
Mọi người nghe được sợ mất mật, hai con vật nhỏ này, lá gan thực sự quá to lớn.
Tần Tiểu Mi nghe xong sợ hãi khôn cùng, lôi con trai từ trong lồng ngực mẹ chồng ra, mạnh mẽ đánh hai lần lên cái mông nói: "Ai dạy con những trò này. Con không chỉ thiếu chút nữa hại chính mình có chuyện, còn liên lụy chị Đại Kiều, có biết sai chưa?”
Thẩm Thiên Hữu thả yết hầu gào lên: "A a a. . . Mẹ tha mạng, con biết sai rồi. Bà nội, ông nội, nhanh cứu cháu trai bảo bối, cái mông đau quá."
Tần Tiểu Mi tức giận vô cùng: "Con còn giả vờ."
Nói xong tàn nhẫn đánh mấy lần.