Đoàn Sủng Cẩm Lý Ở Thập Niên 70 (Bản Dịch Full)

Chương 369 - Chương 369. Lạc Đường 4

Chương 369. Lạc đường 4 Chương 369. Lạc đường 4

Bà nội Thẩm đau lòng đến không chịu được, mau chóng kéo cháu trai bảo bối qua, gắt gao bảo vệ nói: "Được rồi được rồi, đánh mấy lần là được, Thiên Hữu đã biết sai rồi."

Tần Tiểu Mi bất đắc dĩ nói: "Mẹ, mẹ không thể dung túng nó như vậy, không mạnh mẽ giáo huấn một lần, nó sẽ không biết sợ sệt, nói không chưng lần sau sẽ còn dám làm như vậy."

Thẩm Thiên Hữu vội vàng nói: "Mẹ, con thật sự biết sai rồi, còn có con không phải giả vờ, cái mông của con thật sự rất đau."

Trước bị chị Đại Kiều đánh mấy lần, cái mông của cậu vẫn còn đau lắm, vào lúc này mẹ cậu ra tay cũng rất tàn nhẫn, chính là cái mông của cậu dù có thêm thịt cũng không hữu dụng.

Đại Kiều vội vàng nói: "Mẹ nuôi, bà nội, xin lỗi, vừa nãy vì dạy dỗ em trai Thiên Hữu nên con đã đánh cái mông của em ấy, em trai Thiên Hữu hẳn là thật sự đau."

Nghe Đại Kiều nói, Tần Tiểu Mi càng nhận định Thẩm Thiên Hữu là đang giả bộ, Đại Kiều chỉ là một đứa bé bảy tuổi, khí lực có thể lớn bao nhiêu, đánh mấy lần cũng giống như gãi ngứa mà thôi.

Chỉ có Thẩm Thiên Hữu đã sắp khóc, chị Đại Kiều ra tay so với mẹ còn nặng hơn, cậu thật sự rất đau QAQ.

Vào lúc này hai người Kiều Tú Chi và Tiết Xuyên cũng chạy tới.

Nhìn thấy bà nội và ông nội, Đại Kiều vồ tới, ôm chặt lấy cái cổ bà nội: "Bà nội, ông nội, xin lỗi, để cho hai người lo lắng."

Vừa nãy mẹ nuôi vừa đánh vừa nói mọi người là sốt ruột tìm tìm hai người bọn họ thế nào, trong lòng cô rất áy náy.

Kiều Tú Chi kiểm tra cô một lần, nhìn cô không có bị thương, lúc này mới yên lòng lại, sau khi nghe Tần Tiểu Mi nói chuyện đã xảy ra cho bọn họ biết.

Bà đưa tay xoa xoa tóc của đứa bé nói: "Sau này gặp phải chuyện như vậy, ngàn vạn lần không thể lỗ mãng, lần này không có xảy ra việc gì, là hai đứa may mắn, nhưng người không thể cả đời đều gặp may, sau này gặp phải chuyện như vậy, nhớ tới nhất định phải đi tìm người lớn, biết không?"

Đầu nhỏ của Đại Kiều gật gật gật, ngoan ngoãn nói: "Con biết rồi bà nội, sau này sẽ không làm ra chuyện để mọi người lo lắng nữa."

Ngụy Bảo Sinh lấy khẩu cung xong, cúi người chào hai nhà Kiều Thẩm nói cảm ơn: "Ngày hôm nay thực sự là nhờ có hai đứa bé, bằng không ngày hôm nay tiền này khẳng định không thể lấy về."

Người trẻ tuổi kia cháu trai của ông, là con của một người bà con xa tên Ngụy Gia Dương, đối phương là tên du con, cả ngày không làm việc đàng hoàng, hai con mắt cũng chỉ nhìn chằm chằm vào gia tài của hai ông bà già bọn họ.

Trước đây ông cụ cũng thỉnh thoảng cho tiền gã, vì để chết rồi có người đi tảo mộ, cho nên trước đây ông đều nhịn.

Chỉ là không nghĩ tới ông nuốt giận vào bụng khiến Ngụy Gia Dương càng ngày càng có lòng tham không đáy, thậm chí dám đảm đến cướp tiền, sở dĩ gã dám làm như thế, vì nghĩ dù có chết ông cũng không báo cảnh sát.

Có điều trong chớp mắt khi bị gã đẩy ngã kia, ông nghĩ thông suốt rồi, cho dù không có ai tảo mộ, ông cũng không thể dung túng tên súc sinh này.

Ngụy Bảo Sinh muốn dùng tiền cảm tạ hai đứa bé, nhưng bị hai nhà Kiều Thẩm từ chối.

Đây cũng là một ông cụ đáng thương, con trai duy nhất ốm chết, không chỗ nương tựa cũng thôi đi, còn muốn bị cháu trai bà con xa bắt nạt như vậy.

Ngày hôm nay bị đẩy một cái cũng bị thương không nhẹ, eo tổn thương, phỏng chừng phải tĩnh dưỡng chừng mấy ngày, Thẩm Thế Khai nhìn thấy ông đáng thương, lúc trở về liền đưa ông về.

Đi tới nhà họ Ngụy, Ngụy Bảo Sinh lại nói cám ơn với bọn họ.

Tần Tiểu Mi có đôi mắt sắc bén, nhìn thấy nhà bên cạnh nhà dán bảng cần bán, liền hỏi: "Cái kia là nhà của ai? Có phải là muốn bán?"

Ngụy Bảo Sinh quay đầu lại liếc mắt nhìn, thở dài nói: "Nhà kia là của tôi, hai chúng tôi cũng thể ở một nơi lớn như vậy, cho nên liền muốn bán căn nhà đó đi, trong tay cũng có thể rộng rãi chút."

Nhà kia vốn muốn để cho con trai cưới vợ rồi ở, ai biết con trai vẫn chưa cưới vợ liền ốm chết, ông ta sợ xúc cảnh sinh tình, trời vừa sáng đã muốn bán nhà đi, đáng tiếc bà lão không muốn.

Mãi đến tận gần đây, tiền trong tay bọn họ càng ngày càng ít, không thể không bán nhà đi.

Tần Tiểu Mi nói: "Làm phiền ông tháo bảng hiệu xuống, ngày mai chúng tôi tới xem một chút, nhà họ Kiều mà vừa nãy ông nhìn thấy, bọn họ vẫn đang tìm nhà, nếu như thích hợp, bọn họ sẽ mua."

Ngụy Bảo Sinh nghe được là nhà họ Kiều muốn mua nhà, trong lòng đã chịu, gật đầu liên tục nói: "Được được, chúng tôi sẽ tháo bảng hiệu xuống."

Phòng này trước đây không phải là không có người muốn mua, chỉ là bọn họ không muốn tùy tiện bán đi.

Hai người bọn họ lớn tuổi, vừa không có con, đương nhiên hi vọng có hàng xóm tốt, nếu có người như nhà họ Kiều vậy hàng xóm thì không thể tốt hơn.

Bình Luận (0)
Comment