Đoàn Sủng Cẩm Lý Ở Thập Niên 70 (Bản Dịch Full)

Chương 371 - Chương 371. Cười Rớt Cằm

Chương 371. Cười rớt cằm Chương 371. Cười rớt cằm

Vạn Xuân Cúc vừa đau vừa tức lại lúng túng, bà ta muốn nói, nhưng bà ta vừa mở miệng, nước miếng liền chảy ra càng nhiều, hơn nữa hai bên trán đau như mũi khoan khoan.

Vẫn là bà cụ lúc trước đó, bà ta nói với Kiều Chấn Quốc: "Kiều lão đại, mau ngưng cười, nhanh chóng tìm cách để cằm vợ cháu về như cũ đi!"

Kiều Chấn Quốc thô lỗ nói: "Không cần đi bệnh viện sao?"

Bà cụ đầy kinh nghiệm nói: "Không cần không cần, một tay cháu ấn đầu của cô ta, một tay đè lại cằm của cô ta, dùng sức nhấc lên là được, rất đơn giản!"

Kiều Chấn Quốc nhìn thấy dáng vẻ của vợ ông ta hiểu rõ, cười nói: "Vợ, anh giúp em vặn cằm lại ngay, em thật đúng là cười chết anh!"

Vạn Xuân Cúc bị rớt cằm: "…"

Tức chết bà ta, rốt cuộc bà ta gả cho người chồng gì vậy?

Kiều Chấn Quốc dựa theo lời của bà cụ, một tay đè đỉnh đầu bà ta, một tay đè cằm bà ta, dùng sức nhấc lên --

"A a a a a…"

Vạn Xuân Cúc đau đớn phát ra tiếng kêu thảm thiết thê lương, chim gần đó bị dọa kinh sợ bay lên.

Mọi người vừa thấy, lại giật mình.

Cằm của Vạn Xuân Cúc không chỉ không bị vặn về, mà còn sai lệch!

Thật ra cách mà bà cụ nói có hiệu quả, nhưng khi Kiều Chấn Quốc dùng sức, Vạn Xuân Cúc đột nhiên kêu lớn lên, ông ta bị hoảng sợ, hướng tay liền trật.

Bởi vậy, lúc này cằm của Vạn Xuân Cúc vừa vặn xong, bên khác vẫn rớt xuống, cả khuôn mặt không chỉ trở nên dài ra, mà còn trở nên méo mó.

Sau khi Kiều Chấn Quốc sợ run một chút, lại cười như chó: "Vợ, mặt của em giống như mặt lừa bị người ta đánh vậy, ha ha ha, cười chết anh…"

Mọi người: ". . . . . ."

Tuy rằng rất giống, nhưng là chồng của bà ta, ông ta cười thành như vậy thật sự được sao?

Vạn Xuân Cúc: "…"

Giọng của bà ta thiếu chút nữa không cất lên nổi, liền rời đi ngay tại chỗ!

Cuối cùng, Kiều Chấn Quốc chỉ có thể đưa bà ta đến trạm y tế, dưới thủ pháp chuyên nghiệp của bác sĩ, cằm của Vạn Xuân Cúc đã được vặn lại.

Nhưng cả cằm đau nhức đến mức bà ta muốn rơi lệ: "Bác sĩ, vì sao vặn xong rồi, tôi vẫn cảm thấy rất đau vậy?"

Bác sĩ nói: "Đau là bình thường, cô không chỉ có bây giờ đau, một tháng kế tiếp cũng sẽ đau!"

Vạn Xuân Cúc quá sợ hãi, mở lớn miệng nói: "Cái gì? Còn phải đau một tháng… A a a… Đau chết tôi!"

Bác sĩ mắng: "Cô chưa nghĩ thông hả? Miệng còn dám mở lớn như vậy, còn muốn rớt cằm nữa phải không? Tôi nói với cô, sau này cô cũng phải cẩn thận, không chỉ không thể cười quá lớn, ngáp cũng không được mở miệng quá lớn, còn có toàn bộ đồ cứng cũng không thể ăn, buổi tối nếu quá đau, lấy khăn nóng đắp mặt!"

Vạn Xuân Cúc: mất hết can đảm.

Đây không chỉ phải đau một tháng, hơn nữa rất nhiều đồ ngon cũng không thể ăn, ngay cả ngáp cũng phải cẩn thận, bà ta sống còn có ý nghĩa gì?

Khi Kiều Chấn Quốc cười trở về, nói chuyện vợ ông ta cười rớt cằm với người nhà họ Kiều, người nhà họ Kiều đồng thời hết chỗ nói rồi.

Bọn họ cũng là lần đầu tiên nhìn thấy có người cười rớt cả cằm, nhưng việc này đoán là cũng cũng chỉ có Vạn Xuân Cúc mới làm ra được.

Vào ban đêm khi ăn cơm, Vạn Xuân Cúc lại ăn cháo lần nữa, lần này còn thảm hại hơn khi mang thai, khi đó còn có thể ăn chút rau xanh, hiện giờ ngay cả rau xanh cũng không thể ăn!

Vạn Xuân Cúc: Sống không bằng chết QAQ.

--

Qua hai ngày, Tiết Xuyên chở Kiều Tú Chi đến trấn trên mua căn nhà đó.

Cả căn nhà thêm phí dụng khác, tổng cộng tiêu tám trăm hai mươi đồng, nhưng Kiều Tú Chi nói với người khác chỉ tốn năm trăm đồng.

Ba trăm đồng khác là tiền ban đầu của bà và Tiết Xuyên, lặng lẽ lấy ra giúp Đại Kiều, ngay cả cha mẹ Đại Kiều cũng không biết, mọi người chỉ nghĩ nhà họ Kiều nhặt được món hời lớn.

Khi tới nông nhàn, người nhà họ Kiều đồng thời xin nghỉ đến trấn trên chào đón nhà mới mua.

Đây cũng là lần đầu tiên Đại Kiều nhìn thấy nhà của cô.

Căn nhà không tính là quá lớn, tổng cộng ba gian phòng, cộng thêm một viện nhỏ, nhưng lúc trước từng sửa một lần, cho nên cả căn nhà nhìn qua rất mới.

Hơn nữa hai ông bà nhà họ Ngụy rất thích căn nhà này, không chỉ không muốn cho thuê, mà mỗi ngày chạy tới quét tước, cho nên căn nhà được bảo trì rất khá.

Nói ngắn gọn, căn nhà này mua rất đáng!

Vạn Xuân Cúc ôm con gái nhỏ, ánh mắt vừa đánh giá chung quanh, trong lòng vừa bốc lên hơi chua: "Chậc chậc chậc, nhà tốt như vậy mới năm trăm đồng, Đại Kiều, cháu thật sự là mèo mù vớ chuột chết, nhặt được món hời lớn!"

Mọi người nhà họ Kiều: "…"

Hai ông bà nhà họ Ngụy: "…" Sao bọn họ lại thành chuột chết rồi?

Vạn Xuân Cúc không chú ý tới sắc mặt của những người khác, quay đầu hỏi hai ông bà nhà họ Ngụy: "Căn nhà bên cạnh của hai ông bà muốn bán hay không? Năm trăm đồng thì tôi mua của ông bà!"

Hai ông bà nhà họ Ngụy: "…"

Nếu bán căn nhà bên cạnh, bảo bọn họ đi ngủ đường cái à?

Hơn nữa năm trăm đồng đã muốn mua căn nhà bên cạnh với bốn phòng cộng thêm một viện lớn, bà ta nghĩ thật đẹp!

Bình Luận (0)
Comment