Kiều Chấn Quốc nói: "Vợ à, năm trăm đồng của em ở đâu ra vậy, với lại em ít nói đi, cẩn thận lát nữa cằm lại rớt, ha ha ha…"
Mặt Vạn Xuân Cúc lúc đỏ lúc trắng: "…"
Mấy ngày nay, mỗi ngày chồng bà ta đều lấy việc này tình giễu cợt bà ta, thì ra cái hố này không qua được sao?
Kiều Tú Chi lười nhìn đứa con ngu xuẩn và con dâu ngu xuẩn, cùng Tiết Xuyên đến cửa hàng bách hóa mua một ít đồ về trang trí, tuy rằng nhà họ Ngụy tặng một ít đồ gia dụng, nhưng mấy thứ như nồi chén gáo bồn, vẫn phải tự mình mua.
Rất nhiều đồ trong phòng không đồng đều toàn bộ, cho nên khi tới lúc ăn cơm trưa, Kiều Tú Chi vốn muốn dẫn mọi người đến khách sạn quốc doanh "Xa xỉ" một hồi, Nhưng nhà họ Ngụy khuyên can mãi, nhất định muốn bọn họ ở lại.
Hai ông bà nhà họ Ngụy thật sự rất hiếu khách, Kiều Tú Chi cũng không từ chối kịch liệt, đành phải để con cả đi mua một ít thịt đồ ăn về, sau đó bà dẫn cháu gái lớn Kiều Đông Hà vào phòng bếp hỗ trợ.
Nhà họ Ngụy đã lâu không náo nhiệt như vậy, từ sau khi đứa con mất đi, trong nhà liền vắng vẻ thê lương, bạn già của Ngụy Bảo Sinh bà La bởi vì đứa con qua đời, vừa bệnh liền không dậy nổi, nhiều năm đều nằm ở trên giường.
Hôm nay bởi vì nhà họ Kiều đến, trong lòng bà ấy vui vẻ, lại có thể ăn non nửa chén cơm, còn ngồi nửa ngày.
Đại Kiều biết ông nội Ngụy và bà nội La bán nhà với giá rẻ cho cô, trong lòng rất cảm kích, thừa dịp mọi người không chú ý, bỏ vào hai viên ngọc châu trong nước mà bà nội La uống.
Hơn nữa lần này cô còn mang theo hoa hồng hoa khô và hoa lài lại đây đưa cho bọn họ, hai loại này ngâm trà, còn hiệu quả hơn ăn thực phẩm bảo vệ sức khoẻ.
Ngụy Bảo Sinh rất thích cô bé Đại Kiều này nếu con của ông ấy không chết, cháu gái của ông ấy cũng lớn như vậy .
Nhìn thấy Đại Kiều tặng đồ cho bọn họ, ông ta cảm động lén lau nước mắt: "Đứa trẻ ngoan, nghe nói những hoa này là tự cháu trồng?"
Đại Kiều kiêu ngạo ưỡn bộ ngực nhỏ nói: "Là cháu tự mình trồng, ông nội Ngụy có thích không, nếu thích, lần sau cháu trồng một ít hoa tươi lại đây."
Ngụy Bảo Sinh cảm thấy ở trong viện trồng ít hoa cũng không tồi, nhìn thấy tâm tình tốt không nói, sau này còn có thể để bà cụ đứng lên tưới nước, hoạt động một chút, hẳn là sẽ tốt với thân thể, vì thế ông ấy gật đầu nói được.
Bà La cũng thích Đại Kiều vô cùng, ôm cô vào trong ngực, bàn tay thô ráp cẩn thận vuốt ve khuôn mặt mịn màng của cô, trong lòng vừa vui vẻ vừa chua xót.
Bà ấy nghĩ giống với bạn già của bà ấy, bà ấy đồng thời nhớ đứa con đã chết, bà ấy thật hy vọng nhà họ Kiều có thể nhanh chóng dọn đến trấn trên ở.
Nhưng tạm thời nhà họ Kiều sẽ không ở lại đây.
Thứ nhất là công việc của Kiều Chấn Quân vẫn không tính là ổn định, thứ hai là Lâm Tuệ sắp sinh, nếu dọn lại đây, một mình bà ấy phải chăm sóc bốn đứa nhỏ, chắc chắn chăm sóc không nổi.
Cho nên chuyện dọn đến trấn trên chỉ có thể lùi lại sau này, cũng may bây giờ trong đội sản xuất không có hai người Phương Tiểu Quyên và Tiểu Kiều, bọn họ lên trễ chút cũng không có gì.
Buổi chiều nhà họ Kiều phải đi về, Ngụy Bảo Sinh đưa bọn họ đến đầu ngõ,bộ dáng lưu luyến không rời khiến người ta nhìn rất chua xót.
--
Kiều Chấn Quốc đạp xe đạp, phía sau chở Lâm Tuệ đang mang thai, đoàn người chậm rãi trở lại đội sản xuất.
Vào thôn còn có người lại đây mật báo: "Ôi, rốt cục mọi người cũng đã trở lại, buổi sáng Hồng Mai nhà ông tới đây, ở cửa đợi rất lâu, các ông mau trở về đi!"
Nghe nói như thế, đám người nhà họ Kiều đều giống như ăn phải ruồi bọ vào miệng, một bụng ghê tởm.
Trở lại viện cũ nhà họ Kiều, quả nhiên nhìn thấy Kiều Hồng Mai và bốn đứa con của ả xếp hàng ngồi ở của nhà họ Kiều.
"Cha, mẹ, rốt cục mọi người đã trở lại!" Kiều Hồng Mai nghe thấy tiếng bước chân, ngẩng đầu nhìn thấy người nhà họ Kiều trở về, lập tức bay lại đây.
Kiều Tú Chi ngăn cản ả, không cho ả đụng vào bụng Lâm Tuệ, âm thanh lạnh lùng nói: "Lần trước đã nói rõ ràng với cô, cô còn lại đây làm cái gì?"
Kiều Hồng Mai lấy ra khăn tay từ trong túi, lau nước mắt, ả vốn không có nước mắt, ai ngờ lau một hồi, nước mắt tựa như mở vòi nước chảy ào ào xuống.
Ả khóc ròng nói: "Mẹ, mấy ngày nay con tự kiểm điểm, quá khứ mọi người đối tốt với con như vậy, nhưng tâm con bị che bởi mỡ heo không nhìn thấy! Mẹ, con thật sự biết sai rồi, mọi người tha thứ cho con đi!"
Nói xong, ả hét với bốn đứa con gái: "Các con còn không mau lại đây van cầu bà ngoại ông ngoại các con!"
Bốn đóa hoa vàng giống như được huấn luyện tốt, cùng lúc đi lên, cùng kêu lên: "Bà ngoại, ông ngoại, mẹ biết sai rồi, van xin ông bà tha cho mẹ cháu!"
"Bà ngoại, ông ngoại, bé đáng yêu không muốn rời xa ông bà, ông bà đừng đuổi bé đáng yêu đi được không?"
Trần Lai Đệ càng ôm đùi Kiều Tú Chi, bắt chước giọng điệu làm nũng của Đại Kiều.