Mọi người nhà họ Kiều bị ghê tởm không chịu được.
An Bình gãi đầu nói: "Mẹ ơi, em hai Trần đang bắt chước em gái Đại Kiều hả? Thật đúng là hù chết người!"
Vạn Xuân Cúc bĩu môi nói: "Nó bắt chước Đại Kiều cứ như là Đông Thi cười tới nghèo(1)! Nhưng mẹ có hơi nghĩ không ra, vì sao Đông Thi càng cười càng nghèo khổ vậy?
(1) Bắt chước một cách mù quáng, thường dẫn đến kết quả xấu.
Mọi người: "…"
Trần Lai Đệ nghe An Bình kêu cô ta là em hai Trần cũng tức giận không chịu được: "Anh nói bậy bạ gì đ, rõ ràng em tên là Trần Lai Đệ!"
Kiều Đông Anh cười nhạo nói: "Chị cảm thấy em còn không bằng cái tên em hai Trần!"
Bốn đứa con gái nhà họ Trần, lần lượt tên là Trần Chiêu Đệ, Trần Lai Đệ, Trần Cầu Đệ, Trần Hoán Đệ, khiến cho ý nghĩ tồn tại của các cô giống như chính là vì triệu hồi ra em trai vậy!
Không khí bị gia đình anh cả nhà họ Kiều trộn lẫn như thế, bỗn chốc "bi tráng" không thôi.
Kiều Hồng Mai tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, hận không thể đi lên hung hăng tát bọn họ mấy cái.
Nhưng ả không dám!
Ả hít sâu một hơi, lại cầm khăn tay lau mắt, rơi lệ nói: "Cha, mẹ, cho dù con không phải con ruột của hai người, nhưng hai người nuôi con nhiều năm như vậy, trong lòng con tràn ngập cảm kích đối với hai người, con nhất định phải nuôi dưỡng hai người lúc về già, nếu như con rời đi, con không phải thành đồ vong ân bội nghĩa sao?"
Vạn Xuân Cúc lại bĩu môi nói: "Nói cho cùng cô của trước kia không khác gì đồ vong ân bội nghĩa cả."
Kiều Hồng Mai tức giận đến mặt đỏ giống như tôm luộc: "Chị dâu cả, chị có thể có chút lòng từ bi hay không?"
Ả còn chưa nói xong, đã bị Vạn Xuân Cúc đánh gãy: "Ai ai ai, phân có thể ăn bậy nói cũng không thể nói bậy, tôi cũng không phải là chị dâu cả của cô, ít ở đây nói hưu nói vượn!"
Kiều Hồng Mai tức giận đến cả người run rẩy, trước kia sao ả không cảm thấy miệng Vạn Xuân Cúc độc như vậy chứ?
Vạn Xuân Cúc thấy Kiều Hồng Mai bị mình chọc giận không chịu nổi, quay đầu lại nhỏ giọng nói với mẹ chồng: "Mẹ, mẹ cảm thấy con chửi thế nào?"
Miệng Kiều Tú Chi co rút nói: "Tốt lắm, lát nữa thưởng cho một chén trứng gà hoa!"
Hai mắt Vạn Xuân Cúc sáng giống như kẻ trộm vào ban đêm, quay người đưa con gái nhỏ cho con gái lớn, chuẩn bị "đại chiến" một trận với Kiều Hồng Mai!
Mọi người: "…"
Nhà họ Kiều ồn ào ra động tĩnh lớn như vậy, người chung quanh nghe thấy lập tức xông tới.
"Đây là có chuyện gì vậy? Sao lại ầm ĩ lên thế?"
"Tôi nói này Hồng Mai, cô cũng thật là, sao nhiều lần về nhà mẹ đẻ đều phải quậy gà chó không yên vậy?"
"Đúng vậy, nào có con gái nào làm như cô đâu? Tôi thấy thím Tú Chi chính là tính tình quá tốt, nếu cô là con gái tôi, tôi sớm quất chết cô!"
Cuộc sống của nhà họ Kiều càng ngày càng tốt, hơn nữa gần đây nhà họ Kiều mua xe đạp, chỉ cần không phải người hồ đồ cũng sẽ không đắc tội với nhà họ Kiều, cho nên lúc này tất cả mọi người chủ động nói chuyện nhà họ Kiều.
Kiều Hồng Mai thiếu chút nữa phun ra một ngụm máu, bà ta thật sự không nghĩ tới toàn bộ thôn dân sẽ giúp đỡ nhà họ Kiều!
Ả lại hít sâu một hơi, chủ động nói chuyện mình không phải con gái nhà họ Kiều.
Ả lau nước mắt nói: "Các thím các chú, mọi người đều là người nhìn cháu lớn lên, tuy rằng tính tình cháu ngay thẳng một chút, nhưng cháu không có ý gì xấu, cha mẹ cháu vất vả nuôi cháu lớn, nếu cháu không nuôi dưỡng bọn họ lúc về già, cháu còn là người sao?"
Mọi người nghe thấy Kiều Hồng Mai không phải người nhà họ Kiều, liền chấn kinh ngay tại chỗ!
"Trời ơi, lại có loại chuyện này? Là ai ác độc như thế đánh tráo đứa nhỏ vậy?"
"Cũng không nói vậy được, hành vi như vậy của đối phương nên bị thiên lôi đánh! Nếu con của tôi bị người ta đánh tráo, để tôi tìm được đối phương, tôi nhất định phải giết chết bọn họ!"
"Tôi cũng vậy! Trách không được dáng vẻ tính cách của Hồng Mai không giống với người nhà họ Kiều, thì ra vốn không phải người nhà họ Kiều!"
"Đều nói rồng sinh rồng phượng sinh phượng, con chuột từ nhỏ sẽ đào thành động, tính tình của Hồng Mai đoán là giống với cha mẹ ruột của cô ta! Chậc chậc chậc, cha mẹ ruột làm ra chuyện như vậy, Hồng Mai lại còn có mặt mũi lại đây dây dưa nhà họ Kiều, không đánh chết cô ta coi như tốt rồi!"
Kiều Hồng Mai: ???
Ả nhìn mà lòng đầy căm phẫn, hận không thể thay nhà họ Kiều đi lên dạy dỗ thôn dân, thiếu chút nữa hoài nghi nhân sinh.
Ả lại hít sâu một hơi, chuẩn bị giả vờ đáng thương, chợt nghe có người giành nói: "Đúng rồi, thím Tú Chi, lúc trước khi Hồng Mai lấy chồng, các thím cho cô ta không ít đồ cưới, phải đòi về nhỉ?"
Trong lòng Kiều Hồng Mai lộp bộp một tiếng, toàn thân cứng ngắc.