Đoàn Sủng Cẩm Lý Ở Thập Niên 70 (Bản Dịch Full)

Chương 374 - Chương 374. Không Vui Nổi

Chương 374. Không vui nổi Chương 374. Không vui nổi

Từ sau khi mẹ chồng và chồng ả biết ả không phải con gái nhà họ Kiều, đã vô cùng ghét bỏ ả, chồng ả còn cùng con hồ ly đê tiện Vương Ni Nhi đó thông đồng ở bên nhau lần nữa.

Ả quỳ trên mặt đất cầu xin gã rất lâu, gã mới miễn cưỡng đồng ý không ly hôn với mình, cũng muốn ả nối lại tình xưa với nhà họ Kiều, nếu không gã lập tức ly hôn với ả.

Nếu như ả không có cách nào có quan hệ thân thiện hữu hảo với nhà họ Kiều, ngược lại còn phải trả đồ cưới về, chỉ sợ chồng ả sẽ giết ả!

Kiều Tú Chi con lên khóe môi, lạnh lùng nói: "Ngược lại cô nhắc nhở tôi đấy, thằng cả, con đi kêu đội trưởng sản xuất lại đây…"

Còn chưa nói xong, Kiều Hồng Mai xoay người bỏ chạy, chạy trốn giống như phía sau có quỷ đang đuổi theo ả, ngay cả con gái cũng không cần!

Bốn đóa hoa vàng nhà họ Trần: "…"

Vẻ mặt Vạn Xuân Cúc tích cực nói: "Mẹ, cần con bắt đứa hàng giả đó về không?"

Kiều Tú Chi lắc đầu: "Quên đi, chúng ta vào thôi."

Kỳ thật không phải bà quên chuyện đồ cưới mà là cố ý không nhắc tới.

Lúc trước khi Kiều Hồng Mai đoạn tuyệt quan hệ, bọn họ đã nghĩ tới vấn đề này.

Nếu bọn họ muốn đòi đồ cưới về, không chỉ Kiều Hồng Mai, nhà họ Trần cũng sẽ càn quấy, đến lúc đó dây dưa nhau là một chuyện rất ghê tởm.

Còn không bằng dùng số tiền này mua sự bình yên.

Trải qua lần này, sau này Kiều Hồng Mai chỉ sợ sẽ không dễ dàng tới đội sản xuất, dù cho đụng phải người nhà họ Kiều bọn họ, phỏng chừng còn chủ động đi vòng.

Sau khi người nhà họ Kiều bước vào, mọi người lại liên tục cảm thán một phen.

Có người đồng cảm nhà họ Kiều đánh mất con gái, đau xót mắng người và y tá đánh tráo đứa nhỏ, còn nói nhà họ Kiều phúc hậu, lại không bắt Kiều Hồng Mai trả đồ cưới về.

Đương nhiên không thiếu một vài người chế giễu, chẳng qua những người này không giống trước kia, bởi vì sợ đắc tội nhà họ Kiều nên bọn họ cũng không dám nói ra.

Vạn Xuân Cúc thấy mẹ chồng không truy cứu, đau thịt vô cùng, nghĩ lần sau nhìn thấy Kiều Hồng Mai nhất định phải đòi đồ cưới về!

--

Không chỉ có Kiều Hồng Mai gặp phiền phức, Phương Tiểu Quyên bên này cũng sứt đầu mẻ trán.

Sau khi bà ta tới Thượng Hải, Mạnh Hồng Quang mua các loại đồ ăn ngon cho bà ta, may quần áo cho bà ta, mua kem bảo vệ da thoa mặt dầu sò thoa tay cho bà ta, cả người bà ta giống như ngâm mình ở trong nước mật.

Chẳng qua mới lại đây nửa tháng, cả người bà ta thật giống như cây khô gặp mùa xuân, lập tức lại kiều diễm.

Loại cuộc sống này mới là thứ bà ta muốn!

Bà ta hận không thể khiến người nhà họ Kiều và nhà họ Vương nhìn thấy cuộc sống bây giờ của bà ta, để bọn họ hâm mộ mình!

Nhưng Mạnh Hồng Quang đối với bà ta ngàn tốt vạn tốt, chỉ có một chút không tốt, đó chính là – bà ta đến đây lâu như vậy, ông ta chưa bao giờ nhắc đến chuyện kết hôn!

Tiểu Kiều cũng cảm thấy kỳ lạ và bất an đối với chuyện Mạnh Hồng Quang không đề cập tới việc kết hôn, thúc giục mẹ cô ta nói: "Mẹ, việc này không thể kéo dài tiếp nữa, đêm nay mẹ nói với chú Mạnh một câu đi."

Dụ dỗ làm nũng, mặc kệ dùng chiêu gì, tóm lại phải để Mạnh Hồng Quang gật đầu.

Phương Tiểu Quyên nhìn bản thân mình kiều diễm trong gương: "Mẹ đã biết, bà cụ Mạnh bên kia, con cũng phải gia tăng tình cảm!"

Mẹ Mạnh Hồng Quang không thích bà ta, hơn nữa không thích bà ta trải qua hai đời chồng.

Nhưng bà ta rất thương yêu cháu trai, Tiểu Kiều bắt lấy điểm này, chủ động đề xuất muốn dạy con Mạnh Hồng Quang biết chữ, vì vậy, thái độ của bà cụ Mạnh với Tiểu Kiều tốt hơn khi vừa tới không ít.

Tiểu Kiều gật đầu tỏ vẻ tự mình biết nên làm như thế nào.

Tới buổi tối, Phương Tiểu Quyên cố ý chưng diện bản thân một phen, chuẩn bị buổi tối hầu hạ Mạnh Hồng Quang thật tốt, sau đó nhắc lại chuyện kết hôn.

Ai ngờ Mạnh Hồng Quang quay về nhìn thấy bà ta ăn mặc đánh động lòng người, cười nói: "Sao em biết đêm nay anh muốn dẫn em ra ngoài?"

Phương Tiểu Quyên sợ run một cái, ngay sau đó hai mắt sáng lên: "Em không biết, nhưng anh…Thật sự muốn dẫn em ra ngoài sao?"

Đến đây nửa tháng, Mạnh Hồng Quang chưa bao giờ chủ động dẫn bà ta ra ngoài, lại càng không giới thiệu bà ta với đồng nghiệp và bạn bè của ông ta.

Mạnh Hồng Quang nhìn bà ta từ trên xuống dưới, cười gật đầu nói: "Đêm nay phó cục trưởng Lương bảo anh qua nhà ông ấy ăn cơm, em cùng đi với anh!"

Phương Tiểu Quyên mở cờ trong bụng, lập tức lại khẩn trương nói: "Anh thấy em ăn mặc như vậy có thể thất lễ người ta hay không, em cần đi vào đổi một bộ quần áo hay không?"

Mạnh Hồng Quang lắc đầu: "Không cần, em như vậy tốt lắm, thời gian không còn sớm, bây giờ chúng ta đi luôn."

Phương Tiểu Quyên liên tục gật đầu, trước khi rời cửa quay đầu lại nhìn Tiểu Kiều một cái, trong mắt hai người đều tràn ngập vui sướng.

Nhưng rất nhanh, bà ta liền cười không nổi.

Bà ta vốn tưởng rằng phó cục trưởng Lương hẳn là mời không ít người, nhưng sau khi đi đến, mới phát hiện đối phương chỉ mời hai người bọn họ.

Nhưng đây không vấn đề, vấn đề là, đối phương vẫn híp mắt nhìn bà ta, nhìn tới mức bà ta vô cùng không thoải mái.

Bà ta muốn ám chỉ với Mạnh Hồng Quang, nhưng cả buổi tối Mạnh Hồng Quang giống như bị mù, lại hoàn toàn không có phát hiện!

Bà ta chịu đựng ghê tởm, thầm nghĩ nhanh ăn xong trở về.

Ai ngờ cơm nước xong xuôi, Mạnh Hồng Quang kéo bà ta qua một bên, dịu dàng nói: "Tiểu Quyên, cục trưởng Lương rất thích em, đêm nay em cứ ở lại săn sóc ông ấy đi."

Bình Luận (0)
Comment