Phương Tiểu Quyên suy nghĩ, trước đây bà ta đã gả cho hai người đàn ông, nếu như Mạnh Hồng Quân để ý thì ngay từ đầu đã không đối xử tốt với bà ta, mới nửa tháng mà ông ta đã tiêu xài cho bà ta hơn 100 đồng!
Hậu thế đã từng nói, một người đàn ông có đối xử thật lòng với mình không phụ thuộc vào việc anh ta có chịu chi tiền cho mình hay không, hơn là việc chỉ nghe lời anh ta dỗ ngọt.
Mạnh Hồng Quang sẵn lòng chi tiền cho bà ta, ít nhất trong lòng ông ta có bà ta!
Phương Tiểu Quyên nhăn nhó đôi chút, miễn cưỡng gật đầu: “Vậy em nói trước, chỉ tối nay thôi!”
Hai mắt Mạnh Hồng Quân phát sáng lên, vui vẻ ra mặt: “Em yên tâm đi, chỉ tối nay thôi, bây giờ em vào đi, phó cục trưởng Lương đang ở bên trong chờ em đó, ngày mai anh đến đón em!”
Phương Tiểu Quyên hơi bất an, nắm lấy tay ông không muốn buông tay: “Chẳng lẽ anh không muốn ở đây chờ em sao?”
Mạnh Hồng Quân sờ lên đầu bà, trấn an nói: “Nếu cả hai chúng ta đều không về thì mẹ anh chắc chắn sẽ đi báo cảnh sát, thêm nữa, mặc dù anh không để tâm nhưng tốt xấu gì anh cũng là một người đàn ông, nếu như thật sự nghe thấy động tĩnh gì, em cảm thấy anh có thể thờ ơ sao?”
Lần nữa Phương Tiểu Quyên cảm thấy ông ta có để tâm đến mình, giống như được ăn mật, bà ta buông tay ông ta ra: “Vậy ngày mai anh nhớ đến đón em!”
Chỉ cần đêm nay trôi qua, ngày mai bà ta sẽ trở thành bà Mạnh!
Nhưng rất nhanh, Phương Tiểu Quyên đã hối hận xanh ruột!
Bà ta vừa đi vào phòng đã bị phó cục trưởng Lương mạnh mẽ ôm lấy ngã xuống giường, mặc dù trong giường có rất nhiều chăn mền nhưng bà ta vẫn thở hổn hển vì đau.
Không đợi bà ta mở miệng, quần áo bà ta đã bị xé toạc!
Không sai, không phải là cởi mà là xé ra!
Phó cục trưởng Lương chưa đến năm mươi, vừa cao to vừa béo mập, sức khỏe như trâu!
Sau đó lại càng biến thái hơn, chỉ thấy ông ta lôi ra từ gầm giường một chiếc cặp da, từ trong đó lấy ra một dây gai trói chặt tay chân mình.
Trái Tim Phương Tiểu Quyên đập bình bịch loạn cả lên, sắc mặt bị dọa đến tái nhợt: “Phó cục trưởng, anh làm gì vậy? Anh có thể tháo trói tay chân cho tôi được không?”
“Ba!”
Phó cục trưởng Lương không nói hai lời mà ném cho bà ta một cái bạt tai, sau đó lại bịt miệng của bà ta lại.
Phương Tiểu Quyên “ô ô” lắc đầu kêu to, trợn to mắt, dường như vẻ mặt giống trông thấy quỷ.
Chỉ là bây giờ đã là quá trễ để bà ta cảm thấy sợ hãi hay hối hận.
Ngày hôm sau, phó cục trưởng Lương tinh thần phấn chấn rời giường đi làm, trước khi ra ngoài ông ta còn mở ngăn tủ, lấy ra hai sấp ném trên người Phương Tiểu Quyên, cười nói: “Rất tốt, sau này chắc chắn còn gọi em!”
Phương Tiểu Quyên nghe thấy lời này, toàn thân run cả lên.
Phó cục trưởng Lương nhìn thấy bà ta lộ ra vẻ mặt sợ hãi của mấy con động vật nhỏ, vui vẻ ha ha nói to: “Thú vị, thú vị!”
Đến lúc tiếng đóng cửa vang lên Phương Tiểu Quyên mới ngồi xuống lớp chăn bông.
Bà ta mới động khẽ đã chạm đến vết thương trên người mình, bà ta đến lạnh người.
Tên biến thái này, tối hôm qua không chỉ có trói chặt tay chân bà ta, còn…còn dùng những loại công cục khó mà nói ra để suy xét cơ thể bà ta!
Biến thái, tên biến thái, chết đi!
Trong lòng Phương Tiểu Quyên bùng lên cơn giận, dựa vào cái gì mà bà ta phải thành ra thế này còn Lâm Tuệ lại được Kiều Chấn Quân nâng trong tay?
Nghĩ đến lần cuối cùng lần trước gặp được Lâm Tuệ, bà ta được Kiều Chấn Quân cẩn thận từng li từng tý, thâm tâm của bà ta không kìm nén được cơn giận.
Nếu như không phải Lâm Tuệ kết hôn với Kiều Chấn Quân, Kiều Chấn Quân chắc chắn sẽ cùng phục hôn với bà ta, bà ta cũng không tới đây chung với Mạnh Hồng Quang, cho nên tất cả là do Lâm Tuệ sai!
Tiện nhân, bà ta không dễ chịu thì bà ta cũng sẽ không để cho đối phương tốt hơn!
Phương Tiểu Quyên cúi đầu, lấy tới hai sấp tiền trên giường, đếm một sấp, có đến hai trăm năm mươi đồng!
Bà ta cầm tiền nở một nụ cười.
Mạnh Hồng Quang đến tận trưa mới đến đón bà ta, ân cần hỏi han bà ta, điều này làm cho trong lòng của Phương Tiểu Quyên dễ chịu hơn đôi chút.
Sau một ngày hồi phục lại tổn thương, Mạnh Hồng Quang nói được làm được, cố tình xin nghỉ ngày hôm sau để đưa Phương Tiểu Quyên đi đăng ký kết hôn.
Cầm tờ giấy hôn thú trên tay nhưng trong lòng Phương Tiểu Quyên không có bất kỳ sự vui vẻ, sung sướng nào.
Sau khi Mạnh Hồng Quang tan làm đi về, Phương Tiểu Quyên không có về nhà họ Mạnh ngay mà lập tức đi cục bưu chính.