Cuối cùng vì để không phải đi diễu hành thị chúng, vì không đi nông trường, Đáp Trật bị ép “kết hôn” với đầu chốc Cẩu Thặng.
Tên lưu manh đầu chốc Cẩu Thẳng 26 tuổi cuối cùng cũng đã có vợ, anh ta vui đến mức nằm mơ giữa ban ngày vẫn cười, cười toe toét cả ngày, càng nhìn vừa ngốc vừa xấu.
Trong nhà Cẩu Thặng rất nghèo không thể bày rượu mời khách được, mà Đáp Trật không muốn cùng anh ta lên thị trấn để đăng ký hôn, cho nên dưới sự “chứng kiến” của cán bộ trong đội sản xuất, Đáp Trật thu dọn đồ đạc đến căn phòng rách nát Cẩu Thặng, hai người coi như đã kết hôn.
Ngoại trừ đôi Đáp Trật và Cẩu Thặng cũng có bốn, năm cặp thanh niên học thức cũng đã lập gia đình, cũng có những người dân thôn dọn về ở chung, nhưng cũng không nhiều, chỉ có một nam một nữ.
…….
Thời tiết quá nóng, cành cây bên ngoài cũng nhúc nhích, không có một tia gió nào, ở trên cành cũng khiến người ta khó chịu.
Mỗi ngày Vương Thủy Sinh đều tổ chức cho người dân dẫn nước từ sông về tưới ruộng, nhưng có quá nhiều ruộng cần phải tưới, người dân gần như bị kiệt sức.
Đại Kiều từ phòng bếp bưng ra một bát chè khoai lang làm từ bột khoai lang đi ra, đặt trước mặt mẹ nói: “Mẹ, chè nấu xong rồi đây, nhưng mà còn nóng, đợi lát nữa nguội rồi ăn.”
Lâm Tuệ tựa lên giường, hai má đỏ bừng vì nóng: “Đại Kiều ngoan quá, thực sự là có con chăm sóc cho mẹ, trong quãng thời gian này mẹ mới được như thế!”
Bụng của bà đã được chín tháng, có rất nhiều người nói sinh đôi thường sinh sớm, bây giờ bà còn chưa có động tĩnh gì.
Mỗi ngày đều phải nâng cái bụng lớn như thế, cộng thêm thời tiết nóng bức, bà mệt chịu không nổi, thực sự rất may mắn vì có đứa nhỏ Đại Kiều chăm sóc bà.
Không phải là cho bà ăn ngon, mà chính là xoa bóp đôi chân bị phù cho bà, còn có thể kể truyện xưa, ca hát cho em trai và em gái nghe, đứa nhỏ này thật nhu thuận hiểu chuyện khiến cho người ta đau lòng.
Đại Kiều cười mũi cong lên, ngọt ngào nói: “Mẹ là mẹ con, con thích chăm sóc mẹ!”
Lâm Tuệ nghe thấy thế, trong lòng càng mềm nhũn ra: “Đứa bé ngon, mẹ không làm sao cả, con ra ngoài chơi đi.”
Đại Kiều vừa lắc đầu đã nghe thấy anh họ ở bên ngoài gọi mình, Lâm Tuệ bảo cô nhanh đi đi.
Mặc dù bụng của bà lớn, nhưng cũng không đến mức người khác cứ nhìn chằm chằm vào, huống hồ sức khỏe của bà vẫn rất tốt.
Đại Kiều nhìn sắc mặt vẫn tốt của mẹ, hơi do dự, vẫn gật đầu chạy ra ngoài.
An Bình đến gọi Đại Kiều xào giúp mình một ít nhộng, mặc dù cậu biết chị cả cũng sẽ làm giúp mình, nhưng cậu vẫn luôn cảm thấy hương vị không ngon như Đại Kiều làm.
Yêu cầu đơn giản như thế chắc chắn Đại Kiều không có từ chối, nói với mẹ một tiếng rồi đi đến viện lớn.
Đại Kiều vừa bước chân ra khỏi cửa thì có bóng người lướt qua viện nhỏ, hướng vào bên trong một tiếng: “Đông Lâm nhà cô bị ngã ở sườn núi, nhanh đến xem đi.”
Sau đó điên cuồng hét lớn.
Lâm Tuệ bị dọa suýt làm rơi chén sứ trong tay, sắc mặt bà tái nhợt đi ra ngoài, lại không nhìn thấy ai cả.
Tim bà đạp bình bịch, nhíu lông mày lại.
Bởi vì Đại Kiều bận chăm sóc bà, Tiểu Đông Lâm và Tiểu Nhất Minh đều được đưa đến viện lớn, buổi tối mới được về.
Theo lý mà nói mấy đứa bé nhà họ Kiều hẳn là sẽ chăm sóc tụi nhỏ tốt hơn, nhưng hai đứa nhỏ đang ở giai đoạn nghịch ngợm và ham chơi, bà sợ rằng bọn chúng trốn đi chơi nên bị ngã.
Loại chuyện này người ta sẽ không lấy ra nói đùa đâu.
Nghĩ đến đây, bà đỡ eo nhanh chóng đi về hướng sườn núi.
Cực khổ leo lên được giữa sườn nói, quả nhiên nghe thấy trong bụi cở truyền đến tiếng trẻ con khóc, bà càng gấp gáp hơn, nhanh chóng bước qua, mới mở miệng gọi to một tiếng “Đông Lâm”, thì sau gáy như bị vật gì đập vào.
Trước mắt tối sầm, bà lập tức ngất đi.
…..
Trong lòng Đại Kiều vẫn lo lắng cho mẹ mình, cho nên xào nhộng xong vội vã trở về, vừa về lại viện nhỏ đã phát hiện ra không thấy mẹ đâu.
Mỗi phòng cô đều tìm một lần, vẫn không thấy ai, lập tức đi một vòng xung quanh, vẫn không thấy có người.
Cô suy nghĩ mẹ mình có thể về nhà họ Lâm rồi, thế là lại chạy về nhà họ Lâm, mới đi được nửa đường đã bị Hoắc Trì gọi lại.
Hoắc Trì nhìn thấy bà chạy đến đỏ bừng hai má ra mồ hôi, mở miệng hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì sao?”
Đại Kiều thở hổn hển đáp: “Mẹ em không có ở nhà, em đi đến nhà họ Lâm tìm thử có hay không.”
Hoắc Trì suy nghĩ một chút, nói: “Anh đi cùng em.”
Đại Kiều gật đầu.
Cả hai đến nhà họ Lâm lại được thông báo mẹ cô không có đến.
Lúc này Đại Kiều mới cuống lên nói: “Mẹ không có ở nhà, cũng không đến viện lớn, ở đây cũng không có, mẹ đi đâu vậy chứ?”
Hoắc Trì an ủi cô nói: “Có thể đến chỗ ông bà nội Kiều đưa nước không?”
Hai mắt Đại Kiều sáng lên: “Anh Hoắc Trì nói đúng, bây giờ em đi xem ngay!”