Mặc dù Kiều Tú Chi bảo Lâm Tuệ không cần đưa nước, có thể Lâm Tuệ cảm thấy mình kiếm được không bao nhiêu, lại không có làm việc nhà, áy náy trong lòng, hơn nữa lo lắng lời ong tiếng ve của người khác nên thỉnh thoảng sẽ đi đến đưa nước.
Nhưng lúc này đây Đại Kiều chắc chắn sẽ thất vọng vì vốn dĩ mẹ cô không có đến đưa nước.
Kiều Tú Chi thấy cô chạy đổ cả mồ hôi, cầm lấy khăn che cổ che mặt cho cô, xoa xoa khuôn mặt nói “Xảy ra chuyện gì sao? Sao con lại đến đây?”
Giọng Đại Kiều gấp gáp nói “Bà nội, mẹ con có đến đây đưa nước không?”
Kiều Tú Chi sửng sốt lắc đầu “Không có, mẹ con không có ở nhà sao?”
Đại Kiều sắp khóc đến nơi: “Không có! Con tìm khắp nơi rồi mà không thấy mẹ đâu cả!”
Kiều Tú Chi trong lòng rơi “lộp bộp” một tiếng nói: “Bé ngoan, con đừng vội, mẹ con có thể đi đâu được chứ, bây giờ chúng ta về lại nhà xem sao, nói không chừng mẹ con đã về nhà rồi.”
Người nhà họ Kiều nghe thấy không thấy Lâm Tuệ đâu, nhao nhao lên xin phép nghỉ về nhà tìm người.
Chỗ có thể tìm thì cũng tìm cả rồi, nhưng không có thấy người.
Kiều Tú Chi cảm thấy không đúng lắm, mới đem chuyện này báo lại cho Vương Thủy Sinh biết.
Nhà họ Kiều thân với nhà họ Vương, hơn nữa Lâm Tuệ còn đang mang thai, nếu xảy ra chuyện gì thì chính là một xác ba mệnh!
Nghĩ đến đây Vương Thủy Sinh không kiềm được cả thân run lên.
Ông ta nhanh gọi mười mấy người dân trong thôn, công thêm nhà họ Kiều và nhà họ Lâm mười mấy người nữa, nhao nhao đi tìm.
Nhưng tìm cả nửa ngày Lâm Tuệ giống như là bị bốc hơi ra khỏi nhân gian này, chỗ nào cũng không thấy.
Mọi người lúc này mới ý thức được lớn chuyện rồi!
Nhà họ Lâm và nhà họ Kiều loạn cả lên.
…….
Lâm Tuệ cũng không biết mình đã hôn mê bao nhiêu lâu, đến lúc bà tỉnh lại thì phát hiện bản thân mình đã ở một cái sơn động.
Bà sững sờ một hồi lâu mới nhớ ra bản thân trước khi bị hôn mê đã bị người ta đánh sau gáy một cái.
Bà đưa tay lên sờ thử, sau gáy đau đớn, nhưng máu khô rồi.
Là ai làm?
Đây là nơi nào?
Sao đối phương lại muốn làm như vậy?
Lâm Tuệ thử suy nghĩ, nhưng có thể vì đầu óc quá đau, hơn nữa bây giờ quan trọng nhất là rời khỏi đây, bà không chần chừ nữa mà đỡ lấy vách động từ từ đứng lên.
Chân của bà vừa mới bước một bước, bên ngoài đã truyền đến âm thanh của tiếng bước chân.
“Đông đông đông!”
Âm thanh đó như đạp vào ngực bà vậy, Lâm Tuệ lo lắng đến mức tim muốn chảy ra ngoài.
Bà muốn khom lưng xuống nhặt lấy viên đá làm vũ khí, nhưng bụng bà quá lớn ngồi xổm xuống rất mất sức, huống hồ gì sau gáy của bà đang rất đau, động tác hơi mạnh một chút trước mắt đã bị biến thành màu đen.
Ngay lúc này miệng hầm tối sầm lại, một bóng người xuất hiện ở đó.
Bị khuất bóng nên ngay từ đầu Lâm Tuệ đã không thấy rõ dáng vẻ của ông ta, chỉ cảm thấy dáng vẻ của ông ta rất quen thuộc, nhưng rất nhanh sau đó bà đã biết được người đó là ai.
“Ô, không ngờ mạng cô lại lớn như thế, nhanh thế mà đã tỉnh lại, thế nào đây? Đây là muốn chạy trốn sao?” Người đàn ông trong đó toét miệng cười.
Là anh của Phương Tiểu Quyên, Phương Phú Quý!
Trái tim Lâm Tuệ bị bóp nghẹn lại, chăm chú nhìn ông ta, nói: “Phương Phú Quý, sao anh lại bắt tôi đến đây?”
Phương Phú Quý đi vào, vừa cười vừa nói: “Lâm Tuệ ơi Lâm Tuệ, nếu như trước đây cô ngoan ngoãn kết hôn với tôi thì bây giờ cô đã không có chuyện gì rồi!”
Lâm Tuệ cười nhạo: “Kết hôn với anh, bây giờ đoán chừng thi cốt tôi cũng hóa thành bụi rồi! Rồi sẽ giống như người vợ đã chết của anh vậy?”
Phương Phú Quý giống như mèo bị đạp phải đuôi, lập tức xù lông, tát cho bà ấy một cái.
Lâm Tuệ bị tát một cái lui về sau hai bước, cơ thể đâm phải vách động phía sau lưng, nếu như bà không kịp đỡ lấy vách động chỉ sợ ngồi sụp xuống đất!
Lúc này Lâm tuệ mới phản ứng lại, kẻ đứng trước bà vốn dĩ không phải là người, ông ta là ma quỷ, là kẻ cặn bã, nhưng lúc này bà ấy tuyệt đối không thể cứng nhắc với ông ta!
Phương Phú Quý cười nói: “Nói đi, không phải miệng cô nói rất hay sao? Tại sao không nói?”
Lâm Tuệ nén giận, chậm rãi nói: “Phương Phú Quý, tôi với anh không thù không oán, chỉ cần anh hả tôi ra, tôi đảm bảo sau khi ra ngoài chắc chắn sẽ không đi tố cáo anh!”
Phương Phú Quý nở nụ cười: “Cô cho tôi là kẻ ngốc đấy à? Nếu tôi thả cô ra, tôi có thể sống à?”
Coi như Lâm Tuệ thật sự tuân thủ lời hứa không đi tố cáo đi chăng nữa, nhà họ Kiều và nhà họ Lâm có thể bỏ qua cho ông ta à? Không thể nào!
Tên bắn đi rồi cũng không thể quay lại, chuyện này đã không làm thì thôi, đã làm thì phải làm cho xong, Lâm Tuệ nhất định phải chết ở đây!
Ánh mắt của ông ta rơi xuống cái bụng đang nhô lên của bà, cảm thấy thật xui xẻo, nếu không phải bà đang mang thai, ông ta thật sự muốn hưởng thụ thật tốt trước khi bà chết, nhưng mà bây giờ coi như xong.
Lâm Tuệ thấy ông ta nhìn chằm chằm vào bụng mình, lập tức cảnh giác, hai tay che lấy che chở bụng mình, nhưng phía sau không có đường lui.
Phương Phú Quý đi đến cửa động, cầm lấy cây gậy gỗ ở trước đó, đi nhanh về phía trước, nhìn Lâm Tuệ nói: ‘Có muốn trách thì trách em gái Phương Tiểu Quyên của tôi, là nó bảo tôi chơi chết cô, nếu có làm quỷ trở về thì đến tìm nó đi!”
Nói xong, cây gậy gỗ trong tay vung lên, hung ác đánh liên tiếp lên Lâm Tuệ!
Lâm Tuệ hét lên thê lương, ngã ra đất.
Phương Phú Quý nhìn thấy Lâm Tuệ ngã trên vũng máu, ném gậy gỗ xuống đất.
Nơi này bí mật như thế, nếu bọn họ tìm ra bà chắc chắn sẽ mất mạng.
Đợi ông ta bỏ đi, Lâm Tuệ lúc này mới đau đớn mở mắt ra.
Bụng bà đau quá, sợ là đứa nhỏ sắp ra rồi!
Cũng không biết hai đứa nhỏ có chịu ảnh hưởng gì không?
Lâm Tuệ nằm trên vũng máu, lòng đau như cắt.
Bụng đau đớn không ngừng, bà cắn chặt môi, không dám phát ra âm thanh, chỉ sợ Phương Phú Quý trở lại.
Đứa nhỏ dưới thân đột nhiên trượt ra!
Bà vất vả ngồi dậy ôm lấy em bé, bà khóc lóc.
Em bé còn sống!