Thí Thí vào trước khi Kiều Tú Chi di chuyển tảng đá, trước tiên hướng sơn động chạy tới.
Lâm Tuệ ôm hai đứa bé nằm trên đất, từng trận hoa mắt, ngay khi bà ấy sắp ngất đi thì nhìn thấy Thí Thí xuất hiện ở cửa động.
"Gâu gâu gâu. . ." Thí Thí chạy gấp tới, liếm mặt của bà ấy.
Lâm Tuệ khởi đầu cho rằng là chính mình xuất hiện ảo giác, nhưng khi trên mặt xuất hiện xúc giác ẩm ướt thì hai mắt lúc này mới đột nhiên sáng lên: "Thí Thí. . ."
Chỉ là bà ấy quá mệt mỏi, mất máu quá nhiều lại sinh hai đứa bé, trên người bây giờ một chút khí lực cũng không có.
Một lát sau, cửa động truyền ra một loạt tiếng bước chân, nương theo mà đến chính là âm thanh mềm mại nhu nhu của Đại Kiều: "Mẹ, mẹ ở đâu?"
Âm thanh nghe vào như từ chốn thiên đường, khóe miệng Lâm Tuệ hơi giật giật, hai hàng nước mắt theo khóe mắt chảy xuống, sau đó nhắm hai mắt lại.
Bà ấy rốt cục có thể yên tâm ngất đi.
Kiều Tú Chi ôm Đại Kiều trước hết chạy tới hang động, vẫn không đi vào, một mùi máu tanh nồng nặc liền xông vào mũi.
Bà nhanh chân đi đi vào, đưa ngón tay đặt vào dưới mũi Lâm Tuệ.
Cũng còn tốt, còn có hơi thở.
Tuy rằng hơi thở rất yếu ớt, nhưng người còn sống sót.
Căng thẳng, ánh mắt rơi vào hai đứa bé trong lòng Lâm Tuệ.
Hai đứa bé ngủ, chăm chú dựa vào nhau, chỉ là bởi vì chưa tắm rửa cho nên dáng vẻ hai đứa bé có vẻ hơi khó coi.
Đại Kiều giãy giụa từ trong lồng ngực bà nội nhảy xuống, khóc lóc chạy tới: "Mẹ, mẹ đừng chết."
Cùng lúc đó, cô nhanh chóng hô hoán ra ngọc bội cẩm lý, sau đó lấy ra hai viên ngọc châu nhét vào trong miệng mẹ cô.
Kiều Tú Chi thấy cảnh này, cả người đều kinh ngạc đến ngây người.
Bà vừa nãy nhìn thấy lòng bàn tay Đại Kiều biến ra một khối ngọc bội.
Ngọc bội kia làm sao lại đột nhiên xuất hiện?
Ngọc bội kia là nơi nào đến?
Trước đây Đại Kiều đến cùng trải qua cái gì?
Trong lòng Kiều Tú Chi có vô số dấu chấm hỏi, nhưng hiện tại quan trọng nhất chính là mau mau ngăn cản những người khác đi vào.
Bà cũng không nói gì, chẳng hỏi gì cả, xoay người đi tới cửa động, ngăn cản hai nhà Kiều Lâm muốn tiến vào.
Chị dâu Lâm Tuệ là Viên Tố Hoa chạy tới, thở hổn hển: "Thím Tú Chi, Tuệ Tuệ nhà cháu có ở bên trong hay không?"
"Ở bên trong." Kiều Tú Chi gật đầu, nói xong không để ý mọi người mồm năm miệng mười, nhìn về phía anh cả Lâm Tuệ nói, "Cậu cởi quần áo xuống cho tôi."
Anh cả Lâm Phong của Lâm Tuệ choáng váng: "Thím Tú Chi, thím muốn quần áo làm cái gì?"
Kiều Tú Chi nói: "Lâm Tuệ sinh sớm, nó cầm quần áo mặc vào cho trẻ con, cậu không cởi ra, chẳng lẽ muốn để nó ở trần đi ra ngoài sao?"
Kiều Chấn Quân không ở nơi này, bằng không để ông cởi quần áo ra là thích hợp nhất.
Lúc này Lâm Phong mới phản ứng được, đưa tay cởi quần áo đưa tới.
Vừa lúc đó, phía sau truyền đến tiếng bước chân, mọi người quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Kiều Chấn Quân mồ hôi đầm đìa chạy tới.
"Mẹ, Tuệ Tuệ. . . thế nào rồi?"
Lúc đó ông ở nhà xưởng nghe được đội sản xuất gọi điện thoại tới, sợ đến trái tim đều muốn ngừng đập.
Sau khi để điện thoại xuống, ông mau mau xin nghỉ với nhà xưởng, xưởng trưởng biết gia đình ông có chuyện sau, để tài xế trong xưởng đưa ông trở về, bằng không ông cũng không thể nhanh như vậy chạy tới.
"Người còn sống sót, chỉ là chảy rất nhiều máu, nếu con đến rồi, cũng mau mau cởi quần áo hạ ra, mẹ mang vào cho vợ con mặc, con giữ ở cửa động."
Kiều Tú Chi đối với con thứ hai chạy về sớm như vậy có chút kỳ quái, có điều hiện tại không phải thời điểm hỏi những chuyện này.
Kiều Chấn Quân gật đầu liên tục, đưa tay cản lại cửa động.
Đàn ông ở bên ngoài đều tự giác lùi 1 mét có hơn đi, chị dâu nhà họ Lâm muốn đi vào, lại bị Kiều Chấn Quân ngăn cản.
Nhà họ Lâm chị dâu sững sờ, chị ấy là phụ nữ, tại sao cũng phải ngăn cản?
Có điều vào lúc này, chị ấy không dám gây thiêm phiền phức cho mọi người, suy nghĩ một chút, cũng đứng ở một bên đi chờ đợi.
Kiều Tú Chi đi vào, cẩn thận từng li từng tí ôm lấy hai đứa bé từ trong lồng ngực Lâm Tuệ, đưa cho Đại Kiều nói: "Con có thể ôm được không?"
Đại Kiều ngồi xuống trên đất nói: "Bà nội, đưa em trai cho con đi."
Tuy rằng sức mạnh của cô rất lớn, ôm hai đứa trẻ hoàn toàn không là vấn đề, nhưng bất đắc dĩ chính là tay cô rất ngắn.
Trên đất còn máu chưa khô cạn, còn có nước ối lúc sinh chảy ra, rất bẩn, nhưng Đại Kiều hoàn toàn cũng không để ý.
Trong lòng trong lòng Kiều Tú Chi mềm nhũn, đặt hai đứa bé ở trên bắp đùi của cô.
Đại Kiều ôm hai em trai mềm nhũn, định thần nhìn lại, trong lòng né qua một ý nghĩ —— mấy em trai thật xấu.
Như hai cái đầu của ông già vậy, hơn nữa trên đầu trên mặt đều vết màu trắng.
Đám em trai xấu như thế, sau khi lớn lên làm sao bây giờ?
Xem ra sau này cô càng phải cố gắng kiếm tiền, không chỉ có phải cho mua căn phòng lớn cho ông bà nội, còn phải kiếm nhiều tiền một chút cho đám em trai.