Kiều Tú Chi không biết Đại Kiều "bi thương", xoay người trước tiên băng bó vết thương cho Lâm Tuệ.
Máu tuy trên đầu đã khô cạn, nhưng sợ đợi lát nữa đi ra ngoài động tác quá lớn, lại sẽ kéo tới vết thương, cho nên băng bó ổn thỏa một chút.
Không biết có phải là ảo giác hay không, bà cảm giác sắc mặt của Lâm Tuệ so với lúc trước thật giống tốt hơn rất nhiều, vừa nãy lúc đi vào, sắc mặt Lâm Tuệ thực sự quá trắng xám, phải trắng hơn tờ giấy hơn ba phần.
Băng bó xong, bà một lần nữa đưa tay đặt vào dưới mũi Lâm Tuệ, quả nhiên, không phải ảo giác.
Vừa nãy hơi thở Lâm Tuệ rất yếu ớt, nhưng hiện hơi thở rất ổn, nếu không phải trên đất chảy nhiều máu như vậy, trên đầu còn có miệng vết thương, bà sẽ hoài nghi Lâm Tuệ chỉ đang ngủ.
Xem ra mấu chốt của vấn đề là ở chỗ vừa nãy ngọc bội từ lòng bàn tay Đại Kiều xuất hiện, sau khi bà trở về thì ngọc bội trong tay Đại Kiều đã không thấy đâu nữa.
Có điều bà vẫn không có hỏi Đại Kiều, giúp Lâm Tuệ mặc quần áo tử tế xong, mới gọi Kiều Chấn Quân đi vào: "Mau mau ôm vợ của con đi ra ngoài."
Kiều Chấn Quân nhìn thấy dáng vẻ Lâm Tuệ máu me khắp người, trong lòng giống như bị đao mạnh mẽ chọc vào một hồi, đôi mắt nhất thời đỏ: "Tuệ Tuệ. . ."
Kiều Tú Chi bình tĩnh chặn lại thâm tình của ông: "Được rồi, trở về con muốn khóc thế nào mặc kệ con, hiện tại vội vàng đưa vợ con đến bệnh viện."
Kiều Chấn Quân: ". . ."
Ông ôm vợ mình, xoay người nhanh chân đi ra ngoài, căn bản không thấy Đại Kiều ngồi dưới đất, cùng với hai đứa bé trong lòng cô.
Chị dâu Lâm Tuệ cũng cùng theo vào, liếc mắt liền thấy trẻ con trong lồng ngực Đại Kiều, kinh hô: "Ôi mẹ của tôi ơi, lại ở nơi như thế này sinh con, nếu như bị mẹ chồng tôi nhìn thấy, không biết lại phải khóc bao lâu."
Kiều Tú Chi xé rách quần áo của Lâm Phong còn sót vải bố, bao bọc một đứa trẻ lại, sau đó giao cho chị dâu Lâm Tuệ.
Bà ôm một đứa bé khác, sau đó dẫn Đại Kiều cùng đi ra khỏi hang động.
Người trong đội sản xuất nhìn thấy Kiều Chấn Dân ôm Lâm Tuệ đi ra, liền chấn kinh tại chỗ.
Nhà họ Kiều và người nhà họ Lâm đi vào lâu như vậy, bọn họ thật ra đã đoán được Lâm Tuệ ở bên trong, nhưng không nhìn thấy người thì trong lòng trước sau không thể xác định.
Vào lúc này nhìn thấy người, hơn nữa còn là Lâm Tuệ máu me đầy người, không khí của hiện trường nhất thời liền sôi trào.
"Ôi mẹ ơi, vợ Kiều Lão Nhị thật sự ở bên trong."
"Ôi, vợ Kiều Lão Nhị máu me khắp người, sẽ không phải đã. . ."
"Hẳn là không đi, nếu như thật sự như vậy, Kiều Lão Nhị nơi nào còn có thể có vẻ mặt này?"
Còn có vài người nghĩ dáng vẻ Lâm Tuệ quần áo xốc xếch, sẽ không phải là bị người ta tha đến đây làm chuyện kia chứ?
Chỉ là bởi vì ngay ở trước mặt Kiều Chấn Quân, không người nào dám nói.
Có điều khi thấy Kiều Tú Chi và chị dâu Lâm Tuệ ôm trẻ con đi ra thì, thì không ai nghĩ như vậy nữa, hóa ra là sinh.
Cũng đúng, vừa nãy bọn họ quá khiếp sợ, không phát hiện cái bụng Lâm Tuệ nhỏ đi không ít.
Xuống núi, tài xế nhà xưởng còn đang đợi.
Trước đó Kiều Chấn Quân cho đối phương hai khối tiền, để anh ta chờ mình hai giờ.
Tài xế nghĩ về nhà xưởng cũng không có chuyện gì làm, thêm vào Kiều Chấn Quân cùng xưởng trưởng có quan hệ, nếu như anh ta giúp đối phương, cũng nể mặt xưởng trưởng, bởi vậy anh ta đẩy tới đẩy lui, cuối cùng chỉ nhận lấy một đồng.
Nhìn thấy Kiều Chấn Quân ôm một người phụ nữ sắc mặt tái xanh đi tới, ông ấy lập tức từ trong xe nhảy xuống: "Em Kiều, chuyện gì thế này?"
"Anh Hoàng, vợ em bị đụng đầu, lại sinh non, phải nhanh một chút đưa cô ấy đi bệnh viện."
Kiều Chấn Quân giải thích, nhưng không có ý định nói chân tướng của chuyện cho đối phương biết.
Kiều Tú Chi ôm trẻ con đến, nhìn thấy con trai biết để tài xế ở chỗ này chờ, trong lòng rất vui mừng.
Xem ra đi nhà xưởng công tác vẫn hữu dụng, so với trước kia thì con trai bà đã lanh lợi hơn nhiều.
Vừa nãy lời nói của con trai bà cũng nghe được, rất tốt rất tốt.
Tuy rằng Lâm Tuệ không bị người ta làm gì cả, nhưng chuyện như vậy trước sau vẫn để ít người biết tốt hơn.
Trí tưởng tượng của con người đều phong phú, ai biết chuyện này truyền đi cuối cùng sẽ truyện thành ra sao đây?
Tài xế lái xe vận tải đến, có thể ngồi bốn năm người, cuối cùng Kiều Chấn Quân ôm Lâm Tuệ, Kiều Tú Chi và chị dâu Lâm Tuệ ôm trẻ con, còn có Đại Kiều.
Thôn dân xem người nhà họ Kiều đi tới bệnh viện trên trấn, nghị luận một phen lúc này mới trở lại làm cơm.
Vương Thu Anh biết đã tìm được con gái, hơn nữa còn ở hang động sinh con, quả nhiên khóc một trận, sau đó lau khô nước mắt chạy đi nhà họ Kiều, để Kiều Chấn Quốc chở bà đi bệnh viện.
Tiết Xuyên khuyên bảo bà, khuyên bà chuẩn bị kỹ càng đồ ăn ngày mai lại đi, hiện tại trời tối đi qua rất nguy hiểm, hơn nữa tay không qua đó căn bản giúp không được gì nhiều.
Vương Thu Anh lúc này mới bỏ đi ý nghĩ.