Sống cuộc sống tốt đẹp của bọn họ đi, cố tình muốn làm chuyện trái pháp luật, cuối cùng tự làm tự chịu, hết thảy đều là trừng phạt bọn họ đúng tội!
Như Kiều Tú Chi nói, ban đầu Phương Tiểu Quyên bắt được một bộ bài tốt, nhưng bà ta không ngừng tìm đường chết, một gả hai gả ba gả, càng gả càng kém!
Bà ta bị Mạnh Hồng Quang lợi dụng, bị đưa cho thủ trưởng biến thái, đây là lỗi của Lâm Tuệ sao?
Đương nhiên không phải!
Từng bước từng bước đi tới, tất cả đều là chính bà ta chọn!
Nếu không phải bà ta ham hư vinh, ngày đó bà ta nên từ chối Mạnh Hồng Quang, nhưng bà ta vừa muốn lợi ích, lại vừa cảm thấy người khác hại bà ta, dù sao sai đều là người khác!
Mà Tiểu Kiều bên kia rất lâu cũng không có tin tức, cuối cùng tất cả mọi người nhận định cô ta bị lừa đảo lừa chạy rồi.
Ở trong các loại nghị luận, cặp song sinh của nhà họ Kiều đã đầy tháng.
Đảo mắt đã là đầu thu, dù cho nắng gắt cuối thu cũng không hề bại bởi tam phục thiên(1), cực nóng bá đạo lại cường thế, nóng đến mức người ta chịu không nổi.
Ve sầu trên cây đang đếm ngược tiếng kêu râm ran nối tiếp trong sinh mệnh không ngừng.
(1) Những tháng nóng nhất trong mùa hè.
Bên ngoài ánh mặt trời tràn đầy, ánh sáng sáng ngời xuyên thấu qua cửa sổ in bóng loang lổ trên mặt đất, trên giường ở trong phòng có hai nắm nhỏ giống nhau như đúc đang nằm.
Hai nắm nhỏ không chỉ có bộ dáng giống nhau, hơn nữa mặc cũng giống nhau như đúc, nếu người không quen bọn nhỏ, chắc chắn không phân rõ người nào là anh người nào là em.
Lúc này hai anh em đầu kề đầu, đang ngủ say, bụng nhỏ lồi lên, đáng yêu đến mức khiến lòng người đều hóa mềm.
Đột nhiên, một thứ đen thui hình cầu lăn lên giường, mắt thấy sắp đụng phải hai nắm nhỏ.
Ngay sau đó, một đôi tay vươn lại đây, bế vật nhỏ đen thui đó đứng lên, mềm mại nói: "Em gái Vân Vân, em như vậy rất không ngoan đó!"
Tiểu Đông Vân đen thui "không răng" cười với Đại Kiều, quơ nắm tay nhỏ kêu loạn: "A a a…"
"Phải nhỏ giọng chút, các em trai đang ngủ, không thể đánh thức bọn họ!" Đại Kiều dỗ cô bé nói.
Tiểu Đông Vân tiếp tục kêu "A a a".
An Bình đi vào, nhìn qua nhìn lại giữa Đại Kiều và Tiểu Đông Vân, cuối cùng thở dài một hơi nói: "Em gái nhỏ thật xấu, sau này chắc chắn không gả ra ngoài được!"
Đại Kiều: "…"
Tuy rằng Đại Kiều cảm thấy anh họ nói như vậy không được tốt, nhưng bộ dạng của Tiểu Đông Vân quả thật không đẹp lắm, chủ yếu là rất giống bác gái cả.
Cô từng lén cho cô bé uống nước trong ngọc châu, cũng không biết vì sao, nước đó không có chút tác dụng nào với Tiểu Đông Vân, nhưng ngược lại thân thể cô bé rất khỏe, từ khi sinh ra đến bây giờ, cũng chưa từng mắc bệnh một lần nào.
Kiều Đông Anh đi vào, một tay ôm em gái xấu lại đây nói: "Nếu để mẹ nghe thấy lời này của em, mẹ lại muốn giơ chân !"
Bởi vì Vạn Xuân Cúc ký thác hy vọng quá lớn với con gái nhỏ, bởi vậy không chấp nhận được những người khác nói con gái xấu, có lần vợ Tống Kim Lai ở trước mặt bà ta nói bộ dạng của Tiểu Đông Vân xấu, sau đó… Bà vợ kia rớt mất một chiếc răng.
An Bình nhức đầu cười nói: "Mẹ sẽ không đánh em, huống chi điều em nói chính là thật, em gái nhỏ thật sự giống y chang mẹ, vừa đen vừa xấu, cha nói đây là bởi vì khi mẹ mang thai em gái nhỏ, thường xuyên chạy tới chuồng heo lăn trong phân heo, cho nên em gái mới lớn thành dáng vẻ của con heo!"
Hai chị em Đại Kiều và Kiều Đông Anh: “…"
"Hi hi hi--"
Bên ngoài đột nhiên truyền đến một tiếng cười trong trẻo.
Mấy người xoay người nhìn lại, thì thấy Tần Tiểu Mi đứng ở cửa, cười thấy răng không thấy mắt, hiển nhiên là nghe thấy lời nói vừa rồi của An Bình.
Đại Kiều cười đi qua: "Mẹ nuôi!"
Tần Tiểu Mi ôm lấy cô, hôn vài cái ở trên khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại của cô: "Mẹ nuôi hôn nhẹ nè, gần đây sao lại đẹp lên vậy?"
Đại Kiều ôm mẹ nuôi cũng hôn vài cái, ngọt ngào cười nói: "Bởi vì con giống mẹ nuôi, đều là tiểu mỹ nhân càng lớn càng đẹp!"
Tần Tiểu Mi nghe xong nhịn không được nở nụ cười ha ha: "Mẹ nuôi thật sự là yêu chết cái miệng nhỏ nhắn này của con, thật biết nói chuyện!"
Bên ngoài nói lớn tiếng như vậy, nhưng hai nắm nhỏ ngủ bên trong cũng không hề bị đánh thức chút nào.
Tần Tiểu Mi lôi kéo tay Đại Kiều đi vào, nhìn thấy hai nắm nhỏ trắng trẻo mềm mại, hai cái đầu nằm kề nhau, giống như nắm gạo nếp, lập tức yêu thích vô cùng.
Bà lại gần phân biệt một hồi lâu, cuối cùng chỉ có thể lắc đầu buông tha nói: "Bộ dạng thật sự quá giống! Cho nên rốt cuộc người nào là anh người nào là em?"