Đại Kiều chỉ vào nắm nhỏ bên phải, dịu giọng nói: "Đây là em hai Kiều An Kiệt, đây là em ba Kiều An Húc, ở mắt trái em ba có lệ chí, mẹ nhìn xem."
Nói xong, cô lật khuôn mặt nhỏ nhắn của em ba lại, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn bên trái, quả nhiên có một lệ chí rất tinh xảo trên đó.
Tần Tiểu Mi vươn tay nhẹ nhàng sờ lệ chí trên khuôn mặt đứa nhỏ, thở dài nói: "Ôi, một bé trai có lệ chí như vậy, sau khi lớn lên sẽ khiến rất nhiều cô gái chảy nước mắt vì cậu bé!"
Hai người Kiều Chấn Quân và Lâm Tuệ đều lớn lên rất đẹp, hai nắm nhỏ bắt lấy ưu điểm của bọn họ mà sinh ra, ngũ quan vô cùng tinh xảo.
Bình thường trẻ con mới ra sinh đều là mũi tẹt, nhưng sóng mũi của hai nắm nhỏ cao cái miệng nhỏ nhắn hồng hồng, đẹp khiến người ta hận không thể trộm về nhà!
Nói đến nhà họ Kiều cũng thật sự là biết nuôi đứa nhỏ, Kiều An Húc mới sinh ra nhỏ gầy giống như con mèo, chẳng qua mới qua một tháng, lại có thể nuôi đến trắng trẻo mập mạp, dáng vẻ không phân rõ với anh trai cậu.
Nhìn một hồi, nhà họ Sở cũng đến đây.
Hai ngày nay Sở Thắng Mỹ phải làm đám cưới ở trong huyện, nhà họ Sở liền lại đây trước, vừa lúc lại bắt kịp đầy tháng của hai nắm nhỏ, vì thế mọi người liền đến cùng nhau.
Đổng Tuyết giống với Tần Tiểu Mi, nhìn thấy hai nắm nhỏ cũng yêu thích vô cùng, hận hai đứa không thể là con trai của cô ta.
Tần Tiểu Mi ít nhất còn có con trai, nhưng dưới gối cô ta không có ai cả, đứa con gái duy nhất mấy năm trước đã chết bệnh, Tiểu Uyển Nhi có đáng yêu đi nữa cũng không thể nhìn thấy mỗi ngày.
Cô ta nghĩ đến mình, trong lòng nhịn không được chua xót, càng cảm thấy có lỗi với chồng.
Bọn họ kết hôn nhiều năm như vậy, ngay cả cái đứa nhỏ cũng không có, lúc trước cha mẹ chồng không hài lòng, nhưng đều bị chồng ngăn cản.
Nhưng gần đây cha mẹ chồng bất mãn đạt tới đỉnh, tháng trước khi mẹ chồng đến huyện ở, mắng cô ta đến máu chó đầy đầu, cuối cùng còn ra tối hậu thư, nếu năm nay cô ta lại không sinh được đứa nhỏ, bà ta sẽ bảo Sở Thiên Bách ly hôn với cô ta!
Lời này cô ta không dám nói với chồng, chỉ có thể một mình chậm rãi chấp nhận, cô ta thật sự không có cách nào.
Mấy năm qua, hễ là mọi người nói bác sĩ nào hữu dụng, dù rất xa bọn họ cũng chạy tới khám thử, dù cho uống bao nhiêu thuốc Đông y khó uống, cô ta cũng uống không chớp mắt, nhưng bụng vẫn không có tin tức.
Nhìn thấy dáng vẻ của Đổng Tuyết, Tần Tiểu Mi hiểu ngay, vươn tay vỗ tay cô ta nói: "Đừng nghĩ quá nhiều, chuyện đứa nhỏ càng lo càng không tới, tùy duyên đi."
Đổng Tuyết giơ tay lau nước mắt nơi khóe mắt, nặn một nụ cười với bà nói: "Đúng vậy, cũng chỉ có thể tùy duyên, em chỉ là muốn một đứa nhỏ, dù là con trai con gái đều được, nhưng cố tình thế nào em lại không sinh được?"
Nghĩ đến những lời đó của mẹ chồng, Đổng Tuyết rốt cuộc nhịn không được che mắt khóc lên.
Tần Tiểu Mi thấy cô ta như vậy, xúc động khổ sở trong lòng, ánh mắt cũng đỏ theo.
Đại Kiều nhìn mẹ nuôi, lại nhìn dì Tuyết, chạy tới nói: "Dì Tuyết đừng khóc, dì rất nhanh sẽ có cục cưng!"
Thật ra Đổng Tuyết không nghĩ tới mình sẽ thất lễ như vậy, chắc chắn là trong khoảng thời gian này quá áp lực.
Hôm nay là ngày tốt của nhà họ Kiều, may là không ai của nhà họ Kiều so đo với cô ta, nếu đổi là nhà những người khác, nói không chừng sẽ nghĩ cô ta cố ý đến thêm xui xẻo.
Nghe thấy lời nói của Đại Kiều, cô ta ngây người một hồi: "Rất nhanh sẽ có cục cưng?"
Đại Kiều vươn móng vuốt nhỏ trắng nõn, đặt ở trên bụng của cô ta, ngửa đầu cười đến mặt mày cong cong: "Đúng vậy, sẽ có cục cưng."
Đổng Tuyết phục hồi lại tinh thần, sờ đầu của cô cười nói: "Đứa trẻ ngoan, dì Tuyết cảm ơn chúc phúc của con."
Tuy rằng lời nói của đứa nhỏ rất êm tai, nhưng cô ta không có đặt ở trong lòng, nghĩ rằng chẳng qua là lời nói trẻ con.
Tần Tiểu Mi cũng không tưởng thật, ngược lại trêu cô nói: "Vậy mẹ nuôi thì sao? Cũng sẽ có cục cưng chứ?"
Đầu nhỏ của Đại Kiều gật lia lịa: "Sẽ có, hai người đừng khóc nữa, không tốt với cục cưng!"
Hai người thấy dáng vẻ nghiêm túc nho nhỏ của cô, đều nhịn không được nở nụ cười.
Nụ cười này, tâm tình cũng tốt tho không ít, không khí cũng không áp lực nữa.
Đổng Tuyết cười nói với Tần Tiểu Mi: "Trách không được cô yêu thương đứa nhỏ này như vậy, thật sự là rất tri kỷ !"
Tần Tiểu Mi kiêu ngạo: "Cũng không phải sao, nếu không phải nhà họ Kiều không muốn, tôi chắc chắn sẽ ôm con bé về nhà nuôi rồi!"