Không nghĩ tới hai nắm nhỏ này càng lớn càng đẹp, trắng trẻo mềm mại, mỗi lần nhìn khiến cho người ta rất muốn cắn một ngụm.
Động tác của cô rõ ràng rất cẩn thận, gần như không phát ra tiếng động gì, nhưng cô vừa tới gần, hai nắm nhỏ đột nhiên tỉnh ngay.
Cô vươn tay chọt chọt khuôn mặt nhỏ nhắn của bọn nó nói: "Em trai, sao các em lại tỉnh?"
Hai nắm nhỏ nghe thấy giọng nói của cô, tròng mắt chuyển tới chỗ cô, cũng không biết có thể nhìn thấy hay không, dù sao hai vật nhỏ lần lượt cười khanh khách.
Hai nắm nhỏ, tính cách của anh trai Kiều An Kiệt khá im lặng, cũng rất ít khóc, mà em trai Kiều An Húc còn có chút yếu ớt.
Nếu không ai ở bên cạnh còn tốt, nếu có người ở đây, cậu sẽ khóc để hấp dẫn chú ý của cô, nếu cô không để ý tới cậu, khóc giả sẽ biến thành khóc thật.
Mắt thấy em ba vừa muốn giả khóc, Đại Kiều nhanh chóng "dạy dỗ" nói: "Húc Húc, em không thể như vậy, em còn yếu ớt như thế, chị cũng sẽ không thích em nữa!"
Lâm Tuệ đi vào, nhìn thấy bộ dáng nghiêm túc của cô, nhịn không được nở nụ cười: "Em trai còn nhỏ, không nghe hiểu con nói đâu, chờ bọn nó lớn lên một chút nữa, con lại dạy bọn nó được không?"
Nhưng chuyện kỳ lạ liền xảy ra ngay sau đó, em bé mỏng manh bình thường vô cùng yếu ớt sau khi nghe thấy lời nói của chị, lại im lặng, giống như thật sự nghe hiểu.
Còn tươi cười "khì khì", dáng vẻ ngoan ngoãn khiến người ta mềm lòng.
Lâm Tuệ bỗng cảm thấy kỳ lạ: "Ôi, thằng nhóc này tuổi nhỏ đã biết nhìn sắc mặt, mới bây lớn đã vậy rồi?"
Kiều Hồng Hà đi vào, gật đầu phụ họa nói: "Em đã sớm phát hiện, hai thằng nhóc đó sau khi lớn lên chắc chắn lại là cái đuôi của Đại Kiều!"
Trong nhà đã có hai cái đuôi, viện cũ còn có một Tiểu Uyển Nhi, hiện giờ lại nhiều hơn hai người, nghĩ đến sau này có một đám nhóc con chị ơi dài chị ơi ngắn, bà ấy liền cảm thấy đau đầu.
Lâm Tuệ nghĩ một lát lại nở nụ cười, vươn tay sờ đầu của Đại Kiều nói: "Đây cũng là do Đại Kiều của chúng ta rất đáng yêu rất hiểu chuyện, các em trai em gái mới có thể thích con bé như vậy!"
Nghe thấy mẹ cô khích lệ, Đại Kiều vui vẻ đến khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hồng, đầu nhỏ gật lia lịa: "Con là chị gái tốt!"
Trước kia mẹ ruột cô chán ghét cô, em gái trêu đùa cô, những đứa trẻ khác trong thôn cười nhạo cô, thời gian ấy thật giống như một cơn ác mộng.
Vào lúc ấy, Đại Kiều hoàn toàn không dám nghĩ có một ngày cô sẽ trở thành người được yêu thích nhất trong nhà.
Cô thích cuộc sống hiện tại.
Bên ngoài mưa càng rơi càng lớn, có một bà cụ che ô đi tới đội sản xuất, tuy rằng trong tay che ô, nhưng mưa quá lớn, toàn thân bà ta ướt như chuột lột.
Ở phía sau bà ta, còn có hai đứa nhỏ ướt sũng đi cùng.
Toàn thân bọn họ bị mưa giội ướt, tóc dán trên mặt, ống quần đều là bùn đất, dáng vẻ vô cùng chật vật.
Ba người ướt như chuột lột này không phải người khác, đúng là mẹ chồng của Kiều Hồng Mai - mẹ Trần, cùng với hai đứa cháu gái của mụ ta Trần Chiêu Đệ và Trần Lai Đệ.
Mẹ Trần đi được một nửa, đột nhiên lại dừng lại xoay người nghiêm khắc mắng: "Hai đứa hàng lỗ vốn tụi bây, còn không nhanh lên cho tao, rề rề rà rà, có phải còn muốn bị đánh hay không?"
Nghe nói như thế, toàn thân Trần Chiêu Đệ run lên: "Bà nội, chúng cháu không có rề…"
"Chát!"
Cô ta nói còn chưa nói xong, đã bị mẹ Trần xoay người lại tát một cái, Trần Lai Đệ bên cạnh cũng cùng bị đánh.
Trần Lai Đệ tức giận không chịu được, cảm thấy chị cô ta ngu như heo, đến lúc này còn dám tranh luận?
Hai mắt Trần Chiêu Đễ đẫm lệ lưng tròng, cảm thấy mình rất đáng thương!
Không phải cô ta muốn tranh luận, cô ta chỉ muốn giải thích cho bà nội nghe, các cô thật sự không có cố ý rề rà, sao bà nội lại không tin tưởng cô ta chứ?
Ba bà cháu vào đội sản xuất, có vài người rất nhanh đã phát hiện.
"Mưa lớn như vậy, sao còn có người đi dạo bên ngoài?"
"A, mấy người kia nhìn rất lạ mắt, hình như không phải người của đội sản xuất chúng ta?"
Phát hiện có người xa lạ tiến vào đội sản xuất, mọi người cũng không quản còn đang trời mưa, đều đi ra quát bọn họ: "Các người là người nào? Đến đội sản xuất chúng tôi làm chi?"
Mẹ Trần vừa thấy có người, "ngao" một tiếng khóc lên: "Tôi là mẹ chồng của Hồng Mai, tới đội sản xuất tìm sui gia của chúng tôi…"
Nhưng mụ ta còn chưa nói xong, đã bị người ta đánh gảy: "Sui gia cái gì, Hồng Mai nhà bà vốn không phải con gái của nhà họ Kiều, nghe nói đã đến đồn công an đoạn tuyệt quan hệ, bà còn làm cái gì?"
"Đúng vậy, chẳng lẽ cố ý lại đây trả đồ cưới của Hồng Mai?"
Mẹ Trần không nghĩ tới người của đội sản xuất không ra bài theo lẽ thường như vậy, cái gì mụ ta cũng chưa nói, bọn họ đã chú ý thay nhà họ Kiều, thật sự là tức chết mụ ta!