Đoàn Sủng Cẩm Lý Ở Thập Niên 70 (Bản Dịch Full)

Chương 395 - Chương 395. Thư Tình

Chương 395. Thư tình Chương 395. Thư tình

Lúc trước Sở Thiên Bách không biết mẹ anh ta còn có những ý nghĩ này, sau khi biết anh ta vô cùng phẫn nộ, đồng thời trong lòng càng đau lòng vợ.

Vốn anh ta còn tính đón cha mẹ lên huyện sống, sau khi biết việc này, anh ta lập tức đánh mất suy nghĩ này trong đầu.

Cuộc sống bình yên mấy ngày, nhưng rất nhanh lại bị đánh vỡ.

Cha của Vương Viêm Sinh y và Kiều Hồng Mai chết cùng một ngày!

Từ sau khi bà cụ Vương và con trai Vương Hâm Sinh chết, thân thể ông cụ Vương luôn không tốt, hơn nữa lần trước bị con thứ ba từ chối ôm cháu trai về, càng nghẹn trong lòng.

Sáng hôm nay, bầu trời u tối, chỉ có một tia sáng bạc ở phía chân trời nơi phương xa, chuồn chuồn và chim én gần đây bay rất thấp, xem ra rất nhanh sẽ có một cơn mưa to.

Vương Thủy Sinh bưng bữa sáng vào trong phòng cha ông, nhưng cửa bên trong đóng chặt, ông kêu vài tiếng cũng không có ai trả lời.

Lưu Thúy Hoa đi tới nói: "Thân thể cha gần đây càng ngày càng kém, nếu không thì lát nữa dẫn cha đến bệnh viện trấn nhìn xem?"

Vương Thủy Sinh giận dữ nói: "Lúc trước anh cũng từng khuyên cha, nhưng cha nói mình không bệnh, không muốn đi với anh."

Lại kêu vài tiếng, bên trong vẫn không có động tĩnh nào, lúc này hai người mới ý thức được không thích hợp.

Vương Thủy Sinh nghĩ tới cái gì, sắc mặt trắng bệch, đưa bữa sáng cho Lưu Thúy Hoa, sau đó tiến lên đá cửa một cái.

Cửa gỗ vốn đã không quá rắn chắc, đạp vài cái liền đổ ầm ầm.

Ông vọt vào rất nhanh, sau đó liếc mắt một cái liền nhìn thấy ông cụ Vương cúi người té trên mặt đất, dáng vẻ như không còn hơi thở đã lâu.

Hốc mắt Vương Thủy Sinh nháy mắt liền đỏ, nghẹn ngào kêu: "Cha!"

Lưu Thúy Hoa nhìn thấy như vậy, sắc mặt cũng trở nên tái nhợt, nhanh chóng thả đồ qua một bên.

Bên này ồn ào ra động tĩnh lớn như vậy, hai gia đình khác mặt khác cũng nghe thấy tiếng, rất nhanh, nhà họ Vương liền vang lên tiếng khóc nối tiếp nhau.

Người chung quanh nghe thấy động tĩnh, quần áo cũng chưa mặc đã nhanh chóng chạy tới, sau khi nghe ngóng mới biết được ông cụ Vương không còn.

Mọi người bỗng chốc thổn thức không thôi.

Nhà họ Vương còn chưa đến một năm đã lần lượt chết ba người, vận khí không khỏi cũng quá kém.

Nhưng có người cảm thấy so với cả nhà họ Phương chết hết, nhà họ Vương chết ba người cũng không tính là gì, huống chi trong đó còn có hai người là người già.

Ông cụ Vương năm nay sáu mươi tuổi, tuy rằng không tính thọ, nhưng ở thời đại này, tuổi thọ phổ biến của mọi người không cao, cho nên mọi người nói an ủi một hồi rồi đi.

Sau khi nhà họ Kiều bên này biết, Kiều Tú Chi lập tức mang theo Kiều Hồng Hà lại hỏi nhà họ Vương có cần giúp đỡ hay không, cũng đưa năm đồng làm tiền cúng.

Nhà họ Vương vốn không muốn nhận lấy số tiền này, nhưng nhà họ Kiều kiên trì bảo bọn họ nhận lấy, bọn họ chối từ song phải nhận lấy, nhưng ngược lại kiên quyết không để bọn họ giúp đỡ.

Tuy rằng Kiều Hồng Hà đã đính hôn với Vương Viêm Sinh, nhưng dù sao vẫn chưa đãi tiệc, hơn nữa, người nhà họ Vương rất nhiều, về mặt nhân thủ hoàn toàn đủ.

Sau khi Vương Thủy Sinh khóc một trận, liền gọi điện thoại tới văn phòng của đội sản xuất.

Ban đầu ông tưởng em ba hẳn là sẽ không trở về, dù sao năm nay y đã xin nghỉ, không nghĩ tới y lại nói ngày mai ngồi xe trở về.

Ông ngây người một hồi, vội vàng đáp lại được.

Trên đường trở về, ông nghĩ, lại tới viện nhỏ nhà họ Kiều nói một tiếng với em dâu tương lai Kiều Hồng Hà.

Kiều Hồng Hà biết tin Vương Viêm Sinh muốn về, hai gò má bởi vì kích động và chờ mong mà nổi lên hai đóa mây đỏ.

Ty rằng bà và Vương Viêm Sinh đính hôn chưa đến nửa năm, nhưng liên hệ giữa hai người rất chặt chẽ, sau khi Vương Viêm Sinh đi bộ đội, thường xuyên viết thư và gửi đồ cho bà, ngoại trừ ăn đích mặc, còn bao gồm tiền lương của y!

Bà thật sự làm sao cũng không nghĩ tới, một người bên ngoài nhìn nghiêm túc, nhưng thư gửi tới thường xuyên khiến bà xem đến mức mặt đỏ tim đập.

Nghĩ tới y rất nhanh sẽ trở về, lòng của bà liền đập bang bang bang không ngừng.

——

Bầu trời u ám suốt một buổi sáng, thường thường rơi xuống một hai giọt mưa nhỏ, giống như táo bón, rơi vô cùng chậm chạp.

Rốt cục sau khi ăn cơm trưa xong, bầu trời đột nhiên truyền đến một tiếng nổ, điện chợt hiện sấm rầm vang, ngay sau đó mưa sa gió giật.

Một hồi mua thu một hồi lạnh, một cơn mưa như trút nước, thời tiết cũng mát mẻ không ít.

Đại Kiều bò lê trên giường, cầm chăn đơn nhỏ đắp cho hai em trai.

Khi đó mới sinh ra, cô cảm thấy em trai vừa xấu vừa hôi, làn da nhiều nếp nhăn giống ông già, vốn tưởng rằng dù cho bọn nó nẩy nở, cũng sẽ xấu xí giống Tiểu Đông Vân.

Bình Luận (0)
Comment