Kiều Hồng Hà vừa ra tới, trong mắt Vương Viêm Sinh cũng không nhìn thấy những người khác, một đôi mắt cực nóng nhìn bà, gật đầu nói: "Ừm, anh đã trở về."
Kiều Hồng Hà bị nhìn cả người toả nhiệt, thêm vào những đứa nhỏ khác đều nhìn, bà càng ngày càng tay chân luống cuống: "Anh, em. . . em còn chưa rửa bát xong, em đi vào trước."
Nói xong, bà chạy trối chết.
Chạy vào phòng bếp, trong lòng bà thật giống áng chừng có vài con nai con nghịch ngợm, đụng vào trái tim bà hoảng loạn.
Bà ngồi xổm xuống một bên rửa chén, vừa nghĩ đến vừa nãy dáng vẻ y nhìn mình, trong lòng ngọt, lại cảm thấy vô cùng xấu hổ, hai gò má như giống như lau son.
Kiều Hồng Hà thẹn thùng, Lâm Tuệ không thể làm gì khác hơn là đi ra giúp bà bắt chuyện.
Vương Viêm Sinh mang đến đồ vật, mỗi người nhà họ Kiều đều có, ngay cả Kiều Chấn Quân và Kiều Chấn Dân ở bên ngoài công tác đều có.
Chỉ bằng phần tâm này, liền có thể thấy được y coi trọng Kiều Hồng Hà cỡ nào.
Lâm Tuệ không đố kị một chút nào, trái lại vì là đối phương cảm thấy vui vẻ, chỉ là trong lòng càng ngày càng nhớ nhung chồng mình.
Vương Viêm Sinh lại đây, mục đích chủ yếu nhất là nói nhiều hai câu cùng Kiều Hồng Hà, nhìn bà lâu một chút, nhưng bà cũng chỉ ra mặt một lần, sau đó cũng không có đi ra.
Điều này làm cho Vương Viêm Sinh vô cùng mất mát, có điều cho dù đi ra, nhà họ Kiều nhiều người như vậy, bọn họ phỏng chừng cũng không thể nói chuyện cẩn thận.
Y không thể làm gì khác hơn là thở dài trở lại.
Đến buổi tối, y lần thứ hai thừa dịp bóng đêm đi tới chuồng lợn.
Tuy rằng hiện tại thái độ của mọi người đối với nhà họ Hoắc có đổi mới, chỉ là thân phận của bọn họ vẫn như cũ là kẻ xấu, hơn nữa quanh năm y không ở đội sản xuất, đương nhiên sẽ không nhận thức đối phương, cho nên không thể để cho người đội sản xuất phát hiện bọn họ có liên hệ.
Huống chi chuyện kế tiếp tốt nhất là không để ai biết.
Nhìn thấy Vương Viêm Sinh lại đây, Hoắc Hoa Thanh hơi kinh ngạc, nhưng rất nhanh trấn định lại: "Là Quốc Hải để cậu tới sao?"
Vương Viêm Sinh gật đầu, đem chuyện sư trưởng Giang bàn giao cho mình nói cho đối phương biết.
Nói xong nói: "Tôi cảm thấy sư trưởng Giang an bài như thế đối với đứa bé kia là tốt nhất, có điều cuối cùng vẫn do chính mọi người quyết định, ông Hoắc suy nghĩ thật kỹ, tôi còn ở đội sản xuất mấy ngày, trước khi phải đi hai ngày, tôi hỏi lại ý kiến của mọi người."
Sau khi Hoắc Hoa Thanh nghe, trên mặt tang thương lộ ra vẻ kích động: "Không cần cân nhắc, chuyện này tôi đồng ý."
Từ khi bị đặt xuống thân phận kẻ xấu, ông không cam lòng oan ức, cả đời đều không có làm bất kỳ chuyện gì có lỗi với quốc gia nhân dân, nhưng một mực rơi vào kết cục như thế.
Con trai chết rồi, cháu trai như tội nhân theo bọn họ ở nông trường làm việc, ông đã từng vì tương lai của cháu trai, vô số buổi tối đều lăn lộn khó ngủ, chỉ sợ cả đời cháu trai đều phải vây ở chỗ này.
Bây giờ có một cơ hội tốt như vậy, còn cân nhắc cái gì?
Tuy rằng đứa bé kia phải cải danh đổi họ, nhưng người có thể sống, họ tên đáng là gì, nói cho cùng có chỉ là một cái xưng hô mà thôi.
Lại nói, lẽ nào cậu đổi họ tên, liền không phải là cháu trai của nhà họ Hoắc sao?
Vương Viêm Sinh có thể rõ ràng tại sao ông Hoắc kích động, nhưng trầm mặc một chút vẫn nói: "Ông Hoắc nên cùng cháu trai và mẹ của cháu thương lượng một chút, tốt nhất đừng để cho nó mang theo khó chịu trong lòng đi bộ đội."
Hoắc Hoa Thanh suy nghĩ một chút nói: "Được, vẫn là cậu nghĩ chu đáo, vậy dựa theo lúc trước cậu nói, hai ngày nữa cậu lại đến một chuyến."
Vương Viêm Sinh gật đầu, thuận tiện mang đồ bổ đưa tới.
Những thứ đồ này có y mua, càng nhiều là sư trưởng Giang để y mang tới.
Hoắc Hoa Thanh từ chối nói không muốn, Vương Viêm Sinh không cho ông cơ hội này, xoay người trở về trong bóng đêm.
Hoắc Hoa Thanh không kịp đợi ngày hôm sau, lập tức nói chuyện này với con dâu và cháu trai, lập tức đánh thức bọn họ.
Nghe xong, Đái Thục Phương cũng hết sức kích động: "Cha, những thứ này đều là sự thật sao? Sư trưởng Giang đều an bài xong sao? Có thể bị người phát hiện hay không?"
Con trai phải biến thành con của người khác, lại phải đi bộ đội, trong lòng bà đương nhiên vạn phần không nỡ, nhưng so với tương lai của con trai, những thứ này cô đều có thể chịu đựng.
Chỉ có Hoắc Trì bình tĩnh nhất, bình tĩnh đến có chút khác thường.
Xem con trai như vậy, Đái Thục Phương thật giống bị người giội một mặt nước lạnh, trong nháy mắt cũng tỉnh táo lại: "Trì nhi, không phải là không muốn đi?"
Hoắc Trì suy nghĩ một chút, thành thực gật đầu nói: "Con không muốn làm con trai của người khác, con cũng không muốn rời khỏi mọi người."