Đoàn Sủng Cẩm Lý Ở Thập Niên 70 (Bản Dịch Full)

Chương 403 - Chương 403. Nửa Thật Nửa Giả

Chương 403. Nửa thật nửa giả Chương 403. Nửa thật nửa giả

Tuổi ông nội càng lúc càng lớn, những năm kia ở nông trường tích không ít bệnh, cậu lo lắng rời khỏi lâu như vậy, vạn nhất ngày nào đó xảy ra điều gì bất ngờ, cậu sẽ hối hận cả đời.

Đồng dạng, cậu cũng không yên lòng anh mẹ.

Bên trong đội sản xuất mỗi người cũng không phải đều là người tốt, cậu nhất định phải lưu lại chăm sóc bọn họ.

Hoắc Hoa Thanh nói: "Con ngoan, chúng ta cũng không nỡ, có điều đây là cơ hội duy nhất có thể rời đi chuồng lợn, ông nội già rồi, trong lòng không yên tâm nhất chính là con, nếu con hiếu thuận thì nên đi."

Cháu trai từ sinh ra đã nuôi ở bên cạnh mình, ông làm sao có khả năng sẽ không nỡ lòng bỏ?

Chỉ là phàm có những biện pháp khác, ông cũng sẽ không để cho cậu rời đi, cũng không muốn để cậu đổi thành họ người khác, nhưng ông không có cách nào.

Nếu là tương lai ông và con dâu đều đi rồi, đứa nhỏ này làm sao bây giờ?

Một nhà nhà họ Kiều đều là người tốt, nhưng người tốt đến đâu, cũng sẽ không để cho cháu gái của mình gả cho một kẻ xấu, cả đời ở lại trong chuồng heo.

Ông không có bất kỳ ý tứ trách cứ nhà họ Kiều, đổi lại là mình, ông cũng không muốn, suy bụng ta ra bụng người, cho nên ông mới cam lòng đưa cháu trai đi, không muốn cả đời cậu bị hủy ở nơi này.

Đái Thục Phương nói theo: "Trì nhi, mẹ cùng ông nội đều không nỡ để con đi, nhưng chỉ có đưa con đi, mới là sắp xếp tốt nhất cho con, còn mẹ và ông nội, con không cần lo lắng, hiện tại người đội sản xuất đối với chúng ta đều rất tốt, dầu gì không phải còn có nhà họ Kiều có ở đây sao? Nếu như chúng ta có việc, bọn họ chắc chắn sẽ không thấy chết mà không cứu."

Hoắc Trì cúi thấp đầu, khóe miệng mím chặt chẽ, không nói gì.

Hoắc Hoa Thanh xem bộ dáng này của cháu trai, sốt ruột đến không chịu được.

Đái Thục Phương thấy cha chồng muốn mở miệng mắng, vội vàng nói: "Cha, nếu không cha đi nghỉ trước đi, con khuyên Trì nhi, nơi này mặc dù cách những thôn dân khác xa, nhưng nếu như có người đi qua, chỉ sợ bị nghe được."

Hoắc Hoa Thanh nhìn vẫn như cũ cháu trai không lên tiếng, thở dài một hơi nói: "Được thôi, con cẩn thận nói với nó, cũng đừng mắng nó."

Đái Thục Phương nghe cha chồng nói, nín cười nói: "Con biết rồi, con sẽ nói chuyện đàng hoàng với nó."

Hoắc Hoa Thanh đi rồi, Đái Thục Phương kéo con trai đến bên cạnh mình, ôn nhu nói: "Trì nhi, con muốn cái gì, mẹ đều hiểu, nhưng con thật sự không thể ở lại đây, không nói sau này, chỉ nhìn trước mắt tới nói đi, con xem Đại Kiều đi học, con không thể đi, sau này con bé còn có thể lên trung học trên cao trung, vào lúc ấy, mọi người còn có thể làm bạn bè sao?"

Hoắc Trì ngẩng đầu lên, có chút kích động nói: "Đương nhiên có thể, Đại Kiều không phải tiểu nhân."

Đái Thục Phương gật đầu: "Đại Kiều là đứa trẻ tốt, tâm địa thiện lương lại hiểu chuyện, đương nhiên sẽ không xem thường con, nhưng mọi người có thể giống như vậy sao? Cô hiểu đồ vật con không hiểu, sau này còn có thể đi trên trấn, làm công nhân hoặc là giáo viên, sau này khả năng rất khó lại trở về đội sản xuất, mà con, chỉ có thể cả đời ở lại trong chuồng heo."

Ở trong chuồng heo vẫn còn khá tốt, nếu như sau này sư trưởng Giang bên kia không bảo vệ được bọn họ, bọn họ nói không chừng còn có thể bị điều về về nông trường, đến thời điểm tình huống của bọn họ có thể sẽ càng kém.

Hoắc Trì lần thứ hai trầm mặc.

Thật ra không cần mẹ nói, cậu đã sớm cảm giác được mình và Đại Kiều có khoảng cách.

Đại Kiều mỗi lần từ trường học trở về, đều sẽ nói với cậu ở trường học có chuyện gì đã xảy ra, trong lòng cậu lại ước ao lại khó chịu.

Làm cho cậu khó chịu nhất chính là cậu chưa từng đi trường học, tưởng tượng cũng không biết nên tưởng tượng thế nào.

Cho nên cô mỗi lần nhắc tới đề tài này, cậu cũng không biết nên làm sao tiếp lời.

Còn có thời điểm đến nhà họ Thẩm trên trấn, một nhà nhà họ Thẩm ăn mặc như vậy, chạy xe con, mỗi một lần lại đây, bọn họ đều mang cho Đại Kiều thật nhiều đồ vật, đồ ăn quần áo, đội sản xuất không ai không ngưỡng mộ Đại Kiều.

Nhà họ Hoắc chịu nhiều ân huệ của nhà họ Kiều như vậy, đặc biệt là chịu trợ giúp của Đại Kiều nhiều nhất, cậu đều ghi tạc trong lòng.

Chỉ là "Nợ nần" càng ngày càng nhiều, mà năng lực của cậu căn bản không có cách nào trả lại.

Những điều này cũng làm cho cậu cực kỳ ủ rũ và tự ti.

Không ai hiểu con bằng mẹ, Đái Thục Phương vừa nhìn bộ dáng này của con trai, liền biết trong lòng cậu buông lỏng: "Trì nhi, con ngoan ngoãn nghe lời được không? Mẹ biết con không nỡ, nhưng sau này chúng ta còn có thể gặp mặt."

Hoắc Trì cúi đầu, giọng ồm ồm nói: "Thật sự còn có thể gặp mặt?"

Đái Thục Phương gật đầu: "Vừa nãy vị đoàn trưởng Vương kia đến, cậu ấy là con rể tương lai của nhà họ Kiều, sau này cô của Đại Kiều nhất định phải trở về, đến thời điểm đó con theo bọn họ trở về là tốt rồi."

Lời này nửa thật nửa giả.

Bình Luận (0)
Comment