Đoàn Sủng Cẩm Lý Ở Thập Niên 70 (Bản Dịch Full)

Chương 404 - Chương 404. Khổ Sở

Chương 404. Khổ sở Chương 404. Khổ sở

Hiện tại phỏng chừng còn có thể, tương lai Kiều Hồng Hà theo quân, theo chức vụ của Vương Viêm Sinh đi lên trên, bọn họ khả năng một năm cũng chưa chắc có thể trở về một lần.

Có điều những câu nói này bà không thể nói, bằng không với tính tình của Hoắc Trì, cậu khẳng định không muốn đi.

Hoắc Trì đứng lên nói: "Con suy nghĩ thêm."

Đái Thục Phương vừa nghe lời này của con trai, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, có thể cân nhắc, vậy đã nói rõ trong lòng cậu đã đồng ý, chỉ là tâm tình còn không qua được.

Một buổi tối này, bà người nhà họ Hoắc đều một đêm không ngủ.

——

Ngày hôm sau, Hoắc Trì muốn đi tìm Đại Kiều, nhưng Đại Kiều đã khai giảng, cậu không thể làm gì khác hơn là chờ cô tan học trở về.

Đại Kiều vừa về tới đội sản xuất, xa xa liền nhìn thấy anh Hoắc Trì ở cây bụi bên kia.

Cô vội vã cùng chị họ anh họ nói một tiếng, liền phi thân chạy tới.

Kiều Đông Hà đã đến trên trấn đi học, bình thường ở lại trường học, cuối tuần nghỉ, Kiều Chấn Quốc mới dùng xe đạp đi trên trấn đón cô ấy trở về.

Cho nên bây giờ đến trường ở công xã cũng chỉ có Kiều Đông Anh và An Bình, cùng với Đại Kiều, những đứa nhỏ khác còn nhỏ không thể đi đến trường.

"Anh Hoắc Trì, anh đang chờ em sao?" Đại Kiều chạy tới, âm thanh mềm mại nói.

Hoắc Trì "Ừ" một tiếng, cũng không nói gì, xoay người về phía cánh rừng phía tây.

Đại Kiều ngẩn ra.

Anh Hoắc Trì đây là làm sao?

Nhìn qua thật giống buồn bã ỉu xìu, lẽ nào chuyện gì xảy ra?

Nghĩ tới đây, cô mau đuổi theo.

Dọc theo đường đi Đại Kiều hỏi nhiều lần, nhưng Hoắc Trì ngậm miệng chính là không nói, đến cuối cùng Đại Kiều cũng không hỏi thêm.

Lén lút tiến vào cánh rừng phía Tây, Đại Kiều từ trong bọc sách lấy ra hai viên kẹo sữa bạch thỏ, đưa tới một viên cho Hoắc Trì nói: "Anh Hoắc Trì ăn kẹo, ăn kẹo sẽ vui vẻ lên."

Hoắc Trì nhìn kẹo sữa bạch thỏ trong lòng bàn tay cô, trong lòng càng ngày càng khó chịu.

Kẹo sữa bạch thỏ thứ đồ vật này, gia đình bình thường quanh năm suốt tháng đều không ăn được một viên, nhưng Đại Kiều không chỉ thường có thể ăn, còn có thể phân cho cậu ăn.

Mẹ cậu nói đúng, nếu tiếp tục ở lại đây, khoảng cách giữa bọn họ sẽ càng lúc càng lớn, cho dù đến thời điểm Đại Kiều đồng ý để ý đến cậu, cậu cũng không mặt mũi xuất hiện ở trước mặt cô.

Cậu nghĩ tới sau khi lớn lên, Đại Kiều đã biến thành giáo viên, mà cậu cầm xẻng ở bên trong đội sản xuất dọn phân. . .

Hình ảnh quá "Mỹ lệ", sợ đến cậu nhất thời ra một thân mồ hôi lạnh.

Đại Kiều nhìn cậu chậm chạp không nhận kẹo sữ bạch thỏ a, liền nhét kẹo sữa qua: "Anh Hoắc Trì, có phải là có tâm sự gì hay không? Anh nói cho em nghe một chút, xem em có thể giúp anh không. Em chính là tiểu tri kỷ đáng yêu mà."

Hoắc Trì nghe câu sau của cô, rốt cục không nhịn được "Xì xì" nở nụ cười: "Được rồi, tiểu tri kỷ đáng yêu, nếu anh nói. . .chẳng mấy chốc anh sẽ rời đi đội sản xuất, em, em có buồn hay không?"

Đại Kiều sợ hết hồn, đôi mắt trợn trừng lên: "Anh Hoắc Trì, mọi người muốn rời khỏi đội sản xuất, vậy mọi người muốn đi nơi nào?"

Một nhà anh Hoắc Trì từ nông trường tới, cô nghe ông nội nói qua, trước cô không biết nông trường là nơi nào, ông nội liền tinh tế giải thích.

Sau khi nghe xong, trong lòng cô vô cùng khổ sở, không nghĩ tới trước đây anh Hoắc Trì trải qua khổ cực như vậy, càng làm cho cô không chịu được chính là, ông nội thiếu chút nữa cũng bị người ta mang tới nông trường.

Cho nên trong lòng cô, hai chữ nông trường, không thua gì Địa Ngục.

Hoắc Trì xem dáng vẻ Đại Kiều vì chính mình lo lắng khổ sở, trong lòng nhất thời dễ chịu một chút, chỉ là ngoài miệng vẫn kiên trì hỏi như cũ: "Cho nên đến cùng em có buồn hay không?"

Đại Kiều gật gật đầu nhỏ: "Em, em sẽ rất buồn, anh Hoắc Trì, anh yên tâm, em về hỏi bà nội, xem bà có biện pháp nào hay không, để cho mọi người không bị đưa trở về."

Hoắc Trì có chút bối rối: "Đưa trở về? Đưa trở về nơi nào?"

Đại Kiều nháy thật dài nói: "Đuổi về nông trường á. Lẽ nào anh Hoắc Trì vừa nãy không phải ý này sao?"

Hoắc Trì có chút dở khóc dở cười: "Không có, chúng ta không bị đuổi về nông trường, hơn nữa không phải chúng ta đều đi, chỉ có một mình anh đi."

Đại Kiều mở to mắt, trong đôi mắt thật to, có đầy nghi hoặc.

Hoắc Trì nhìn bộ dáng này của cô, thật giống như thỏ ngốc đờ ra, vừa đáng yêu lại chơi vui, không nhịn được đưa tay bấm bấm khuôn mặt của cô, chỉ có điều cũng không dùng sức.

Đại Kiều đối với người quen thuộc thì tính khí rất tốt, bị bấm cũng không tức giận, còn ngây ngốc đưa khuôn mặt tới, chỉ lo người khác bấm không tới.

Bình Luận (0)
Comment