Thạch Cầm Tâm thấy Kiều Chấn Dân không có che giấu, trong lòng như mật ngọt, gục đầu xuống, khóe miệng lộ ra nụ cười thẹn thùng.
Thấy Kiều Chấn Dân dẫn đối tượng về, Kiều Tú Chi và Tiết Xuyên liền xin nghỉ với đội trưởng sản xuất.
Hai người bọn họ vừa vào cửa, Thạch Cầm Tâm lập tức từ chỗ ngồi đứng lên, ân cần chạy ra nói: "Chú, dì, mọi người đã trở lại? Cháu đi cho múc nước cho hai người rửa mặt rửa tay!"
Kiều Tú Chi muốn nói không cần, nhưng đối phương đã xoay người chạy đi, chẳng qua chạy được một nửa, bà ta cũng rất xấu hổ trở lại, bởi vì bà ta không biết đi đâu múc nước, thùng nước nào mới là của hai người dùng.
Rất nhiều gia đình bởi vì rất nghèo, người một nhà xài chung một thùng gỗ, nhưng nhà họ Khả chưa bao giờ làm vậy, đều cố gắng tách ra.
Kiều Tú Chi đi qua nói: "Nơi này không cần cháu, cháu là khách, đi vào bên trong ngồi là được rồi."
Trên mặt Thạch Cầm Tâm lộ ra nụ cười xấu hổ, nhưng không có kiên trì.
Chỉ có điều tới lúc nấu cơm trưa, bà ta lại rất chủ động vào phòng bếp giúp đỡ, tuy rằng động tác làm việc có hơi ngốc, nhưng dù sao không phải thiên kim tiểu thư mười ngón không dính nước mùa xuân.
Lúc sau Thạch Cầm Tâm ăn cơm ở nhà họ Kiều, còn đến viện nhỏ nhà họ Kiều bên kia ở một buổi tối, trong lúc đó cũng tiếp xúc với Tiểu Uyển Nhi.
Một năm này, mỗi ngày Đại Kiều đều dùng ngọc châu đút cho Tiểu Uyển Nhi ăn, cho nên chứng tự bế của cô bé đã tốt hơn rất nhiều, nhưng khi so với trẻ con bình thường, cô bé vẫn rất nhát gan hướng nội, nhưng ít ra đã có thể trao đổi bình thường với người khác.
Thạch Cầm Tâm rất có kiên nhẫn với Tiểu Uyển Nhi, nhìn qua cũng rất thích Tiểu Uyển Nhi, vừa thấy bà ta đã muốn ôm cô bé, còn muốn lấy quà mà bà ta mang tới lấy lòng cô bé.
Chỉ tiếc Tiểu Uyển Nhi cũng không phải quá chấp nhận, cô bé không cho Thạch Cầm Tâm ôm cô bé, cũng không cần quà bà ta mang tới.
Cô bé nắm chặt tay chị Đại Kiều, biểu hiện rất bài xích đối với người phụ nữ xa lạ.
Đại Kiều đành phải mềm giọng an ủi cô bé, nói cho cô bé sau này Thạch Cầm Tâm chính là mẹ cô bé.
Tiểu Uyển Nhi nghe thấy chữ "mẹ", cả cơ thể run rẩy một chút không thể nghe thấy, nhỏ giọng nói: "Chị, em không cần mẹ."
Đại Kiều nghĩ rằng cô bé sợ mẹ kế sẽ đánh cô bé, liền vuốt đầu cô bé nói: "Tiểu Uyển Nhi không cần lo lắng, không phải tất cả mẹ đều xấu, em xem mẹ chị tuy rằng không phải mẹ ruột của chị, nhưng mẹ đối xử rất tốt với chị có đúng không?"
Tiểu Uyển Nhi nghiêng đầu nghĩ, sau đó gật đầu: "Cho nên, cô ấy sẽ giống thím hai thương em sao?"
Đại Kiều gật đầu tiểu: "Sẽ, Tiểu Uyển Nhi của chúng ta đáng yêu xinh đẹp như vậy, ai sẽ không thích?"
Tiểu Uyển Nhi nghe chị khen, mím miệng nhỏ thẹn thùng nở nụ cười.
Sau đó Thạch Cầm Tâm lại đến lấy lòng cô bé, Tiểu Uyển Nhi cũng không bài xích như lúc trước nữa.
Thạch Cầm Tâm ở nhà họ Kiều ba ngày hai đêm, tính cách bà ta hào phóng hiền hoà, có kiên nhẫn với Tiểu Uyển Nhi, bởi vậy nhất trí thông qua ngoại trừ Vạn Xuân Cúc, muốn "nghiệm chứng" cho người nhà họ Kiều.
Vạn Xuân Cúc không thích Thạch Cầm Tâm, cảm thấy bà ta dối trá, còn chưa gả lại đây đã ân cần như vậy, đây là muốn gả cỡ nào?
Hơn nữa bà ta cảm thấy đối phương lấy lòng Tiểu Uyển Nhi chắc chắn không phải xuất phát từ chân tâm, mà là vì gả cho Kiều Chấn Dân nên giả vờ!
Nhưng ý kiến của bà ta không quan trọng, cho nên dù cho bà ta nói nhỏ tỏ vẻ không thích, cũng không có người nghe bà ta.
Cái này cũng không trách mọi người, chủ yếu là mấy chị em dâu, cho tới bây giờ Vạn Xuân Cúc cũng chưa từng thích người nào, từ Phương Tiểu Quyên đến Trần Xảo Xảo, lại đến Lâm Tuệ, đến bây giờ là Thạch Cầm Tâm, một người bà ta cũng không thích!
Cho nên nếu nghe ý kiến của bà ta, Kiều Chấn Dân đoán là phải độc thân cả đời!
Hơn nữa tới bước này rồi, đã dẫn đến gặp cha mẹ, tất cả mọi người biết bọn họ đã gặp mặt, chỉ cần đối phương không có vấn đề quá lớn, đều ngầm thỏa thuận sẽ kết hôn, nếu không sẽ tạo thành thương tổn rất lớn đối với thanh danh của đối phương.
Sau khi quay về huyện, Kiều Chấn Dân liền mang sính lễ đến nhà họ Thạch cầu thân.
Nhà họ Thạch cũng không có đưa ra yêu cầu quá đáng, cho nên vào tháng mười một hai người về quê tổ chức đám cưới.
Sau khi kết hôn, Kiều Chấn Dân liền dẫn Tiểu Uyển Nhi lên huyện cùng sống với mình.
Ban đầu, cuộc sống tân hôn như chìm trong mật, rất ngọt ngào.
Kiều Chấn Dân cũng rất quý trọng cuộc hôn nhân mới này, ngoại trừ đi làm, thời gian khác đều để lại cho gia đình nhỏ.
Thạch Cầm Tâm cũng rất tốt với Tiểu Uyển Nhi, nhưng tất cả đã bắt đầu thay đổi vào nửa năm sau khi kết hôn.
Thạch Cầm Tâm mang thai.
Một mình bà ta phải làm việc nhà, vừa phải chăm sóc đứa nhỏ, hơn nữa nôn nghén rất nghiêm trọng, cho nên ông đưa ra Tiểu Uyển Nhi về đội sản xuất, chờ bà ta sinh đứa nhỏ ra lại đón về.
Nhưng Tiểu Uyển Nhi còn chưa đưa về, Thạch Cầm Tâm đã xảy ra chuyện, bà ta ngã sinh non.