Đoàn Sủng Cẩm Lý Ở Thập Niên 70 (Bản Dịch Full)

Chương 413 - Chương 413. Kiều Chấn Dân Ly Hôn 1

Chương 413. Kiều Chấn Dân ly hôn 1 Chương 413. Kiều Chấn Dân ly hôn 1

Kiều Chấn Dân đưa hàng về, lại được báo rằng vợ bị đưa đến bệnh viện.

Ông sợ tới mức mặt mũi trắng bệch, vội vàng hỏi đã xảy ra chuyện gì.

Đáng tiếc người qua báo cho ông là đứa bé mười mấy tuổi, nó cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, là người lớn kêu nó qua nói.

Sau khi gửi Tiểu Uyển Nhi ở nhà hàng xóm, ông vội vàng chạy tới bệnh viện, mới phát hiện mọi chuyện còn nghiêm trọng hơn tưởng tượng.

Thạch Cầm Tâm sinh non, đứa bé mới hơn hai tháng của bọn họ đã không còn.

Trong lòng Kiều Chấn Dân khó chịu nói không nên lời.

Trước đó ông bị kẻ bắt cóc đâm bị thương nơi đó của đàn ông, ông từng cho rằng đời này cũng không thể có con nữa, sau này ly hôn với Trần Xảo Xảo, ông vốn cũng không định kết hôn nữa.

Cũng không biết sao lại thế này, thân thể ông từng ngày tốt lên, ngay cả nơi đó vào buổi sáng cũng có phản ứng bình thường thuộc về đàn ông, đây cũng là nguyên nhân ông đồng ý đối tượng mà lãnh đạo giới thiệu, nếu nơi đó của ông không tốt lên, ông nhất định sẽ không kết hôn nữa.

Tháng trước Thạch Cầm Tâm khám ra mang thai hơn một tháng, ông vui đến đỏ mắt.

Bị loại bệnh này, không thể nói với người ta, cũng không cách nào chữa trị, là đàn ông đều sẽ tự ti, mà đứa nhỏ này đã đến, rửa sạch tự ti và sỉ nhục vốn có của ông.

Cho nên ông rất chờ đợi đứa nhỏ này đến, chỉ là không nghĩ tới……

Ông đứng ở cửa phòng bệnh hồi lâu, chuẩn bị tốt tâm lý trong lòng mới đẩy cửa đi vào.

Thạch Cầm Tâm nhìn thấy ông, cảm xúc vừa ổn định lại lần nữa kích động lên, nước mắt lưng tròng nhìn ông: “Chấn Dân……”

Bà Thạch quay đầu lại, “Ai da” một tiếng: “Cuối cùng con cũng tới rồi, đứa nhỏ này, mẹ an ủi nó mấy giờ, nhưng nó vẫn cứ khóc, giao lại nó cho con.”

Kiều Chấn Dân nhanh chóng nói lời cảm ơn với mẹ vợ.

Đi tới cửa khi, bà Thạch đột nhiên dừng lại, xoay người nói với Kiều Chấn Dân: “Con ra ngoài một chút, mẹ có chút chuyện muốn nói với con.”

Lời này vừa nó ra, Kiều Chấn Dân còn chưa kịp phản ứng, liền nghe thấy Thạch Cầm Tâm sốt ruột kêu một tiếng: “Mẹ, mẹ——”

Bà Thạch nhìn về phía con gái nói: “Con yên tâm, trong lòng mẹ có chừng mực.”

Kiều Chấn Dân thấy thái độ hai mẹ con kỳ quái như vậy, trong lòng dâng lên một cảm giác không tốt lắm, gật đầu nói: “Được.”

Sau đó liền đi theo bà Thạch ra ngoài phòng bệnh.

Thạch Cầm Tâm nhìn bóng dáng bọn họ, tay chặt chẽ túm chăn, khẩn trương nắm chặt đến nỗi nổi gân xanh.

Bà Thạch đi đến hoa viên nhỏ bên ngoài mới ngừng lại, sau đó ngồi xuống ghế đá nói: “Con cũng ngồi xuống đi, đừng đứng, nếu không mẹ nhìn con nói chuyện cũng khó.”

Kiều Chấn Dân ngồi xuống cách bà ta một vị trí.

Bà Thạch nói: “Hai đứa đều không còn trẻ, theo lý nên có một đứa trẻ, hai đứa kết hôn mới nửa năm đã có mang, mẹ vui không nhịn được, không nghĩ tới…… Ai.”

Kiều Chấn Dân nói: “Là con không tốt, là con không chăm sóc tốt cho Cầm Tâm!”

Bà Thạch rất vừa lòng với thái độ này của ông: “Chuyện này cũng không thể trách con, con đi làm bận rộn, sao có thể luôn luôn ở nhà chăm sóc Cầm Tâm, cho dù con tạm thời xin nghỉ ở nhà, mẹ cũng không tán thành, mẹ chỉ đau lòng cho đứa con gái đáng thương kia, con cũng biết chuyện trước đây con bé từng sảy thai một lần chứ?”

Kiều Chấn Dân gật đầu: “Biết.”

“Sinh non rất tổn hại thân thể, một lần hai lần, nếu hình thành thói quen sinh non sẽ phiền toái!” Bà Thạch nói đến đây, đôi mắt nhìn ông, đột nhiên đổi giọng, “Nếu lần này Cầm Tâm sinh non do ngoài ý muốn còn dễ nói, nhưng……”

Kiều Chấn Dân nhíu mày: “Lời này của mẹ là có ý gì? Chẳng lẽ Cầm Tâm sinh non không phải ngoài ý muốn sao?”

Ánh mắt bà Thạch lóe lên một chút: “Đứa bé Tiểu Uyển Nhi kia cũng không phải cố ý, trẻ nhỏ tuổi này ầm ĩ đều là bình thường, con quay về cũng đừng mắng nó. Nhưng Chấn Dân à, con đừng trách mẹ quản rộng, nếu con và Cầm Tâm muốn có một đứa con, biện pháp tốt nhất chính là đưa đứa bé Tiểu Uyển Nhi kia về chỗ cha mẹ con bên kia, chờ sau này em trai Tiểu Uyển Nhi ra đời lại đón con bé về.”

Sắc mặt Kiều Chấn Dân lập tức trầm xuống, nhấp miệng không lên tiếng.

Bà Thạch thấy ông không phản đối, được một tấc lại muốn tiến một thước nói: “Thật ra sinh một đứa cũng không quá an toàn, tốt nhất là chờ các con sinh xong đứa thứ hai lại đón đứa bé kia về, khi đó Tiểu Uyển Nhi cũng đã trưởng thành, để con bé qua đây giúp chăm em trai cũng đúng lúc, con thấy sao?”

Trong lòng Kiều Chấn Dân bốc lên một cỗ lửa giận, cơ hồ thiêu đốt toàn bộ lý trí của ông!

Tức giận tới cực điểm, ông ngược lại bật cười: “Tiểu Uyển Nhi nhà con không phải hầu gái, cũng không phải bảo mẫu, cho dù sau này con và Cầm Tâm có con, con bé cũng không cần giúp chăm sóc em trai, em gái.”

Bình Luận (0)
Comment