Tiểu Uyển Nhi là vảy ngược của Kiều Chấn Dân, nếu ngày đó bà Thạch và Thạch Cầm Tâm không đề cập tới chuyện đưa Tiểu Uyển Nhi về quê, cho dù biết bà ta bị chồng trước đẩy sinh non, ông cũng sẽ không tức giận như vậy.
Trên mặt bà Thạch tươi cười xấu hổ nói: “Chấn Dân à, việc này có lẽ có hiểu lầm, Cầm Tâm nó……”
Bà ta còn chưa nói xong, liền nghe thấy cửa phòng đối diện bị mở ra, Thạch Cầm Tâm xuất hiện ở cửa, hốc mắt chảy ra hai hàng nước mắt.
Trong lòng bà Thạch vừa tức vừa bất đắc dĩ, nhưng con gái đã ly hôn một lần, tiếp tục ly hôn thêm một lần, đừng nói con gái không thể làm người, cả nhà họ Thạch bọn họ ra ngoài cũng không dám ngẩng đầu nữa!
Bà ta nhanh chóng kéo con gái qua nói: “Còn thất thần làm gì? Còn không nhanh chóng giải thích với Chấn Dân, con mau nói đi, nói ngày đó con không có gặp tên cặn bã kia!”
Thạch Cầm Tâm đối diện với ánh mắt của Kiều Chấn Dân, một chữ “Không” thế nào cũng nói không ra.
Kiều Chấn Dân vừa thấy biểu tình này của bà ta liền biết: “Cầm Tâm, chúng ta đến được tan được, tiền trước đây tôi kiếm được chia cho cô một nửa, coi như tôi bồi thường cho cô!”
Kết hôn không đến nửa năm đã ly hôn lần thứ hai, đối với một người phụ nữ mà nói, thật sự là một đả kích rất trầm trọng.
Ông thật sự từng thích bà ta, bà ta cũng suýt chút nữa sinh ra đứa con của bọn họ, tiền kia cũng coi như bồi thường cho bà ta.
Trong lòng Thạch Cầm Tâm đau như đao cắt, khóc lớn: “Chấn Dân, em không ly hôn! Em biết sai rồi, ngày đó tên khốn kia đột nhiên dây dưa với em, em sợ nếu anh biết sẽ cho rằng em và anh ta làm chuyện có lỗi với anh, em sợ anh cho rằng em là loại người như Trần Xảo Xảo, cho nên em không dám để anh biết!”
Trên thực tế những lời này của bà ta vẫn không hoàn toàn nói ra tình hình thực tế.
Chồng trước bà ta am hiểu vẽ người, lúc trước khi hai người ngọt ngào, hắn ta đã vẽ cho bà ta một bộ tranh rất lớn mật, trong tranh bà ta ăn mặc rất hở hang.
Lúc ly hôn bà ta muốn đốt tranh, lại không tìm thấy, bà ta hỏi tên khốn kia, đối phương nói không biết, không nghĩ tới thì ra là đã bị hắn ta giấu đi từ sớm rồi!
Ngày đó hắn ta cầm tranh tới uy hiếp bà ta, bắt bà ta lấy một trăm đồng ra mua tranh, nếu không sẽ giao tranh cho Kiều Chấn Dân xem, bà ta vừa tức vừa sợ, cho nên liền khắc khẩu với hắn ta, không nghĩ tới tên khốn kia lại đẩy bà ta một cái!
Bà ta không dám để những người khác biết chuyện chồng trước tới tìm bà ta, chính là vì sợ bị mọi người biết bà ta đã từng vẽ bức tranh “Không biết liêm sỉ” như vậy!
“Cho nên cô liền đẩy chuyện sinh non lên đầu Tiểu Uyển Nhi?” Kiều Chấn Dân cười lạnh, “Lý do này của cô không khỏi quá buồn cười nhỉ?”
Bà ta không muốn nói chuyện chồng trước không thành vấn đề, vậy cùng lắm bà ta nói mình tự té ngã, sao nhất định phải đẩy đến trên đầu một đứa bé 4 tuổi?
Nói trắng ra, là bà ta không thể bao dung Tiểu Uyển Nhi!
Miệng Thạch Cầm Tâm mở rồi lại đóng, nửa chữ cũng không phản bác được.
Tình thế chuyển biến bất ngờ, trước đó đám người nhà họ Thạch kiêu ngạo đến không chịu được, hận không thể xé xác Kiều Chấn Dân, nhưng hiện tại nghe được Thạch Cầm Tâm nói, bọn họ cũng không cách nào làm căng lên nữa.
Bà Thạch hung hăng đánh hai cái trên lưng con gái, mắng: “Con bé chết tiệt này, con bảo mẹ phải nói con thể nào! Chấn Dân à, Cầm Tâm biết sai rồi, đây cũng không phải chuyện này cũng không phải chuyện không thể tha thứ, không cần thiết ầm ĩ đến ly hôn đâu?”
Kiều Chấn Dân nói: “Nếu không muốn ly hôn cũng được, chỉ cần Cầm Tâm đồng ý mỗi một đồng tiền trong nhà kiếm được hiện tại và tương lai, đều làm của hồi môn cho Tiểu Uyển Nhi mang đi lúc con bé xuất giá, vậy tôi cũng có thể không ly hôn.”
Toàn bộ cho Tiểu Uyển Nhi?
Vậy còn cần cuộc hôn nhân này làm cái gì!
Ầm ĩ đến cuối cùng, cho dù Thạch Cầm Tâm chịu đồng ý, người nhà họ Thạch cũng sẽ không đồng ý.
Cuối cùng bọn họ vẫn ly hôn.
Hôm ly hôn, Kiều Chấn Dân tự giao 400 đồng vào tay Thạch Cầm Tâm, bình tĩnh nhìn bà ta nói: “Cô biết vì sao tôi biết cô bị chồng trước, không đúng, hẳn là chồng trước của trước đẩy ngã không.”
Khuôn mặt tái nhợt của Thạch Cầm Tâm không có biểu cảm, nhưng trong lòng bà ta quả thực rất tò mò.
“Là Tiểu Uyển Nhi nói cho tôi biết, con bé sợ cô bị mẹ mìn bắt mất, cho nên mỗi lần cô đi ra ngoài mua đồ ăn, con bé đều sẽ lặng lẽ đi theo cô, nói phải bảo vệ cô, nhưng cô…… Không xứng với phần yêu thích này của con bé!”
Nói xong, Kiều Chấn Dân không hề nhìn bà ta, xoay người rời đi.