Kiều Chấn Dân thở dài một hơi, nói mọi chuyện cho cha mẹ nghe.
Ông ta thật sự không rõ, rốt cuộc là nhân duyên của ông ta quá kém, hay là đôi mắt quá mù, liên tiếp hai lần đều nhìn lầm người!
Nghe Kiều Chấn Dân nói xong, hai người Kiều Tú Chi và Tiết Xuyên liếc nhau, đều thấy được phẫn nộ và bất đắc dĩ trong mắt đối phương.
Bọn họ vốn tưởng rằng lần này thằng năm nhất định có thể yên phận sinh hoạt, nhưng lúc này mới kết hôn bao lâu đã xảy ra chuyện?
Chẳng lẽ lại muốn ly hôn sao?
Nhưng vì việc này mà ly hôn có chút không nói nổi, va va đập đập giữa hôn nhân rất bình thường, chuyện không như ý cũng tám chín phần mười, nếu mỗi người vừa có chuyện đã ly hôn, vậy có lẽ có 9 phần người của toàn bộ đội sản xuất đã sớm ly hôn.
Nhưng không ly hôn, Tiểu Uyển Nhi chắc chắn không thể ở cùng bọn họ, hiện giờ cũng chỉ có thể xem thằng năm lựa chọn thế nào.
Kiều Chấn Dân trầm mặc nói: “Cha, mẹ, con muốn ly hôn, sau này một mình con nuôi lớn Uyển Nhi là được rồi, không kết hôn.”
Thạch Cầm Tâm làm những chuyện như vậy, so với Trần Xảo Xảo cũng không là gì, nhưng bà ta đã sinh ra địch ý với Tiểu Uyển Nhi, sau này nếu bọn họ có con, bà ta nhất định càng không thể bao dung Tiểu Uyển Nhi.
Nói cách khác, hoặc là ông hy sinh hôn nhân, hoặc là hy sinh con gái.
Mà lựa chọn của ông từ đầu đến giờ đều không có thay đổi.
Kiều Tú Chi thở dài nói: “Tự con suy nghĩ rõ ràng, Tiểu Uyển Nhi tạm thời ở nhà, còn nữa, nếu con thật sự hạ quyết tâm muốn ly hôn, chỉ sợ công việc này cũng không thể tiếp tục làm, cho nên con đã suy nghĩ rõ ràng chưa?”
Kiều Chấn Dân trầm trọng nói: “Suy nghĩ rõ ràng rồi.”
Lãnh đạo ông là thân thích nhà họ Thạch, nếu ông và Thạch Cầm Tâm ly hôn, bọn họ nhất định sẽ không để ông tiếp tục đi làm ở nơi đó.
Đối với chuyện này, ông đã sớm nghĩ tới, chỉ là quyết định của ông vẫn như cũ không thay đổi.
Ở nhà hai ngày, ông liền trở về huyện thành.
Nhà họ Thạch vẫn luôn đang đợi Kiều Chấn Dân tới cửa xin lỗi, nhưng không nghĩ tới chờ tới chờ đi, lại chờ được ông nói muốn ly hôn!
Nhà họ Thạch phẫn nộ rồi!
Hai người anh cả và em trai Thạch Cầm Tâm xông lên muốn đánh Kiều Chấn Dân, lại bị ông Thách ngăn lại.
Em trai nhà họ Thạch tuổi trẻ khí thịnh, lại có tình cảm tốt nhất với chị hai, lúc này tức giận đến mặt đỏ tai hồng: “Cha, sao cha lại cản bọn con, loại cặn bã này phải đánh chết hắn mới xứng đáng!”
Ông Thạch nghiêm túc liếc mắt nhìn con trai nhỏ một cái, hỏi Kiều Chấn Dân: “Chuyện gì khiến cậu hạ quyết định này? Lúc trước cậu tới nhà cầu thân, cậu nói với chúng tôi thế nào, cậu nói sẽ chăm sóc tốt cho Cầm Tâm, nhưng lúc này mới qua bao lâu cậu đã muốn ly hôn, hơn nữa Cầm Tâm sinh non là bởi vì con gái cậu……”
“Chuyện cô ta sinh non không liên quan gì đến Tiểu Uyển Nhi!”
Từ khi tiến vào đến bây giờ, nhà họ Thạch mắng như thế nào, Kiều Chấn Dân đều không cãi lại.
Bởi vì việc này quả thực không nghiêm trọng đến mức cần ly hôn, mà một khi bọn họ ly hôn, sẽ tạo thành thương tổn rất lớn với Thạch Cầm Tâm, nhưng ông tuyệt đối không cho phép bọn họ tiếp tục bôi nhọ Tiểu Uyển Nhi!
Bà Thạch tức giận không nhịn được: “Đến lúc này cậu còn muốn che chở đứa con gái kia? Cầm Tâm cũng đã nói, con bé bị Tiểu Uyển Nhi đụng phải một chút mới té ngã!”
Kiều Chấn Dân cười lạnh: “Cho nên đến giờ Cầm Tâm vẫn không nói với mấy người sao, hôm cô ta sinh non đã gặp mặt chồng trước, còn bị đẩy một cái?”
“Cái gì?!”
Người nhà họ Thạch nghe được lời này, lập tức kinh ngạc!
Em trai nhà họ Thạch hồi thần lại, lần nữa tức giận muốn xông tới đánh Kiều Chấn Dân: “Cái tên khốn kiếp này, đừng có hắt nước bẩn lên người chị gái tôi!”
Kiều Chấn Dân tránh thoát nắm tay đánh về phía này, lạnh lùng nói: “Tôi có hắt nước bẩn hay không, trong lòng chị cậu hiểu rõ hơn ai hết! Còn nữa, Tiểu Uyển Nhi từ đầu đến cuối đều không có đụng vào cô ta, là Tiểu Uyển Nhi phát hiện cô ta không thoải mái muốn đi nói với tôi, Cầm Tâm muốn ngăn cản lại tự mình té ngã, cho nên mới dẫn tới sinh non!”
Người nhà họ Thạch thấy ông ta nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, trong lòng không khỏi sinh ra hoài nghi, chẳng lẽ thật sự giống như ông nói?
Chỉ là con gái cũng đã ly hôn với tên súc sinh kia, vì sao lại còn gặp mặt, bị đối phương đẩy ngã sao lại không nói tình hình thực tế, còn đẩy trách nhiệm lên người một bé gái?
Nếu thật là như vậy, không trách được con rể tức giận đến muốn ly hôn!
Trong lòng bà Thạch cũng hận muốn chết, bà ta cảm thấy mình bị con gái hố một cú!
Nếu con gái nói rõ tình hình thực tế với bà ta, bà ta tuyệt đối sẽ không nói những lời đó với Kiều Chấn Dân lúc ấy, nếu không nói những lời đó, chuyện cũng sẽ không đi đến mức này.
Quả thực là như thế.