Nghe được từ chuồng heo, trên mặt Hoắc Chính Sâm có chút biến hóa, nhưng cũng không trách cứ Vương Thủy Sinh: “Có thể làm phiền anh dẫn đường cho tôi không?”
Vương Thủy Sinh liên tục gật đầu, lại xua xua tay: “Không phiền, không phiền, tôi dẫn mọi người qua.”
Nói rồi, ông vội vàng dẫn đoàn người qua chuồng heo.
Lúc này trong lòng ông cực kỳ may mắn vì hai năm trước đã dẫn người sửa chữa chuồng heo một lần nữa.
Đi vào chuồng heo, trấn trưởng ngửi mùi thối hoắc, nhìn hoàn cảnh xung quanh, trong lòng cũng có chút bồn chồn.
Ông ta thật sự không nghĩ tới cha vị Hoắc tiên sinh này vậy mà là phần tử xấu, nhưng nếu cha là phần tử xấu, vậy năm đó sao ông không cùng qua đây?
Trong lòng mọi người có vô số nghi vấn, nhưng không ai hỏi ra.
Giày da của Hoắc Chính Sâm đạp lên trên bùn đất, từng bước một đi vào bên trong, tâm tình vừa kích động vừa trầm trọng.
Bên ngoài động tĩnh lớn như vậy, Đái Thục Phương ở nhà bếp nghe thấy được, vừa xoa tay vừa chạy ra, khi bà nhìn thấy một người đàn ông cao lớn đứng ở trước nhà chính nhìn xung quanh, trong lòng đột nhiên dâng lên một cảm giác rất kỳ quái.
Bóng dáng này quen thuộc kỳ lạ.
Bà nhíu mày mở miệng hỏi: “Xin hỏi anh tìm ai?”
Hoắc Chính Sâm nghe được sau lưng truyền đến âm thanh, thân mình đột nhiên cứng lại, chậm rãi xoay người, đập vào mắt là người phụ nữ quen thuộc đến mức hóa thành tro ông cũng nhận ra được, nhưng lại xa lạ đến mức khiến ông muốn rơi lệ.
Chỉ thấy bà mặc quần áo chắp và, sắc mặt có chút tái nhợt, vàng như nến, tóc hai bên mơ hồ có thể thấy được sợi bạc.
Ở trong ấn tượng của ông, vợ ông là mỹ nhân nổi tiếng xa gần, hai má đẫy đà, sắc mặt hồng nhuận, vĩnh viễn mặc quần áo lưu hành nhất một thời, dù nằm mơ ông cũng không thể tưởng được có một ngày bà sẽ biến thành như này!
Đôi môi Hoắc Chính Sâm run lên, nghẹn ngào gọi một tiếng: “Phương Phương.”
Khi đối phương xoay người lại, Đái Thục Phương đột nhiên mở to hai mắt, gắt gao nhìn chằm chằm đối phương như nhìn thấy quỷ.
Người đàn ông trước mắt dù hóa thành tro bà cũng sẽ không quên, nhưng ông đã chết rồi!
Mười hai năm trước, năm Hoắc Trì vừa một tuổi, ông ấy vì duy trì chiến tranh đối ngoại của quốc gia, tự mình vận chuyển quân nhu qua, lại không nghĩ rằng vừa đi liền không trở về.
Năm đó nếu không phải vì còn có con, bà nhất định sẽ đi theo ông, sau hai năm ông đi, bọn họ bị phán thành phần tử xấu, sau đó bị đuổi đến nông trường.
Mười hai năm, người bà cho rằng đã chết mười hai năm, đột nhiên lại xuất hiện ở trước mặt bà!
Đái Thục Phương nhìn ông hỏi: “Anh, rốt cuộc là người hay là quỷ?”
Hoắc Chính Sâm còn chưa trả lời, có một người già đi từ cửa vào, người này không phải ai khác, đúng là Hoắc Hoa Thanh.
Hoắc Hoa Thanh giống Đái Thục Phương, nhìn thấy con trai đã chết mười hai năm đột nhiên sống sờ sờ đứng ở trước mặt, lập tức ngây ngốc, hoàn toàn không kịp phản ứng.
Hoắc Chính Sâm nhìn thấy cha đầu đầy tóc bạc, đột nhiên đau xót, khiến ông quỳ thẳng xuống nói: “Cha, đứa con bất hiếu đã trở về!”
“Con! Con còn sống?”
Đôi mắt Hoắc Hoa Thanh gắt gao nhìn chằm chằm ông, trừng đến tròng mắt cũng sắp lòi ra.
Đôi mắt Hoắc Chính Sâm đỏ bừng: “Cha, con còn sống!”
Vừa mới nói xong, Đái Thục Phương liền vọt lên, đánh ông một trận: “Anh còn sống, vậy trước đó vì sao không quay lại? Vì sao?”
Mười hai năm, chuyện ông chết trở thành vết sẹo bọn họ không dám dễ dàng nhắc tới, suốt mười hai năm, bọn họ gắt gao giãy giụa bên cạnh địa ngục, ông vẫn sống ngăn nắp đẹp đẽ!
Hoắc Chính Sâm tùy ý bà đấm đá và phát tiết.
Năm đó ông đưa quân nhu qua chiến địa bên kia, không biết là ai để lộ tin tức, nửa đường bọn họ gặp quân địch, hai bên đánh nhau, trước khi hôn mê, ông bị nổ bay ra ngoài, đầu đập vào một cục đá, chuyện sau đó ông cũng không biết.
Chờ ông tỉnh lại, đã không còn ký ức, hơn nữa không biết ở giữa có sai lầm gì, ông thành một công nhân chui ở nước Mỹ.
Những năm ở nước Mỹ đó, ông cũng sống cực kỳ không tốt, không có thân phận, không có nhân quyền, làm việc không biết ngày đêm, hơi chậm trễ sẽ bị đánh.
Ông ở nơi đó nén giận hơn ba năm, mới tìm được cơ hội chạy ra khỏi nơi làm việc chui kia, sau đó được quý nhân trợ giúp, ông có thân phận mới, rồi bắt đầu làm việc cho quý nhân.
Sau này, ông ta tách ra độc lập, bắt đầu tạo dựng sự nghiệp của mình, trong thời gian ngắn ngủn không đến mười năm, ông đã tích lũy một khối tài sản mà người khác dùng cả đời cũng không kiếm được.
Chỉ là nhiều năm như vậy, ông vẫn luôn không khôi phục ký ức, mãi đến mấy tháng trước, ông lại lần nữa đập đầu, ký ức biến mất nhiều năm đột nhiên đã quay lại.
Sau khi khôi phục ký ức, ông lập tức chạy từ nước Mỹ tới Hương Giang, hơn nữa thông qua các loại quan hệ và nhân mạch, nhờ bọn họ hỗ trợ tìm kiếm người nhà.