Đoàn Sủng Cẩm Lý Ở Thập Niên 70 (Bản Dịch Full)

Chương 427 - Chương 427. Tìm Gặp 2

Chương 427. Tìm gặp 2 Chương 427. Tìm gặp 2

Đôi mắt vẩn đục của Hoắc Hoa Thanh nhìn con trai, không khỏi rơi lệ.

Người bên ngoài đều không tiến vào, nhường không gian lại cho một nhà ba người bọn họ.

Năm trước, năm 1976, ba nhân vật chính trị quan trọng của quốc gia lần lượt qua đời, nhân dân bi thương đan xen, trong năm này, cuối cùng cách mạng văn hóa kéo dài suốt 10 năm cũng đã kết thúc.

Bắt đầu từ năm trước, không ngừng có người được sửa lại án xử sai, nhưng ban đầu sửa lại án xử sai đều là những nhân vật chính trị, như học giả giáo dục hoặc là chuyên gia các ngành sản xuất, còn có một ít người sau lưng có nhân mạch.

Sau nhà họ Hoắc, nông trường lại đưa một hộ phần tử xấu qua đây, nói cách khác, đội sản xuất Thất Lý tổng cộng có hai hộ phần tử xấu, nhưng hai hộ phần tử xấu này đều không có ai giúp bọn họ sửa lại án xử sai, cho nên mọi người cũng không biết có chuyện sửa lại án xử sai.

Chờ thôn dân biết nhà họ Hoắc ở chuồng heo được sửa lại án xử sai, mọi người lập tức kinh ngạc.

Bọn họ thật sự không nghĩ tới phần tử xấu cũng có ngày có thể được sửa lại án xử sai, hơn nữa nhìn tư thế này, nhà họ Hoắc ở chuồng heo còn là nhân vật ghê gớm!

Mọi người lập tức hối hận.

Nếu sớm biết rằng nhà họ Hoắc có một ngày được sửa lại án xử sai, nếu sớm biết bối cảnh của bọn họ ghê gớm như vậy, lúc trước nên đối tốt với bọn họ một chút!

Hiện giờ, đã muộn!

Nhưng mà nói tiếp, quan hệ của nhà họ Hoắc và nhà họ Kiều hình như không tồi, đặc biệt là đứa bé Hoắc Trì đã chết đuối kia, năm đó có quan hệ rất tốt với Đại Kiều.

Hiện giờ nhà họ Hoắc được sửa lại án xử sai, nhất định sẽ cảm ơn nhà họ Kiều.

Mấy người nói xem sao vận may nhà họ Kiều lại tốt như vậy?

Tùy tiện cứu một người cũng là con trai phó sở trưởng, đánh mất đứa con gái cũng có thể nhận một nhà kết nghĩa trong thành phố, hiện giờ tùy tiện giúp đỡ một phần tử xấu, vậy mà cũng có thể giúp đỡ một nhân vật lớn!

Sao bọn họ lại không có vận may như thế chứ!

Thật sự là cùng là người nhưng không cùng mệnh!

Mọi người nhìn xe hơi cao cấp nhà họ Hoắc, có một số người da mặt tương đối dày, nhanh chóng nắm chặt thời gian lôi kéo làm quen, nhưng có người, tránh xa trong đám người, không dám lại gần.

Người này không phải ai khác, đúng là Vạn Xuân Cúc.

Năm đó khi Vạn Xuân Cúc làm việc ở chuồng heo, thường xuyên vênh mặt hất hàm sai khiến một nhà ba người nhà họ Hoắc, còn giơ ngón tay gần như chọc đến trên mặt bọn họ mắng bọn họ là phần tử xấu.

Mãi đến sau này bà ta không làm việc ở chuồng heo nữa, mới không tiếp tục mắng bọn họ, nhưng nhìn thấy bọn họ trên đường, vẫn luôn muốn khinh bỉ một chút.

Không nghĩ tới phần tử xấu lún sâu trong bùn đất cũng có ngày được sửa lại án xử sai, hơn nữa còn là trấn trưởng tự mình qua đón người, có thể nghĩ được thân phận này có bao nhiêu dọa người.

Vạn Xuân Cúc nghĩ đến hành động của mình năm đó, sợ tới mức hai chân đều mềm.

Bà ta vốn muốn thừa dịp không ai chú ý tới mình, nhanh chân chạy về nhà, nhưng bà ta vừa xoay người, đã có người gọi lại.

“Vợ Kiều lão đại, nhà họ Kiều mấy người không phải có quan hệ rất tốt với nhà họ Hoắc sao? Sao cô không đi lên?”

“Đúng vậy, đây không giống tính cách của cô đâu!”

Trước kia khi nhà họ Thẩm qua đây, Vạn Xuân Cúc nịnh nọt dán lên, bây giờ người ta có trấn trưởng tự đến đón tiếp, bà ta lại không đi lên lấy lòng, thật không bình thường.

Mọi người vừa gọi như vậy, Đái Thục Phương cũng thấy Vạn Xuân Cúc, đi từng bước một về phía bà ta.

Vạn Xuân Cúc thấy thế, hai chân mềm nhũn ngã ngồi trên mặt đất: “Tôi sai rồi, chị Phương!!! Tôi sai rồi, tôi không nên mắng mọi người là phần tử xấu, mọi người đừng bắt tôi tới nông trường!”

Nghe thấy Vạn Xuân Cúc nói, Đái Thục Phương lập tức cạn lời.

Thật ra trước nay bà đều không đặt những lời Vạn Xuân Cúc nói trong lòng.

Tuy Vạn Xuân Cúc nói có chút khó nghe, nhưng so với những người ở nông trường, thật sự cũng không là gì, lời khó nghe hơn bà cũng đã nhịn xuống.

Huống hồ những năm gần đây, nhà họ Kiều vẫn luôn giúp đỡ bọn họ, con trai Hoắc Trì của bà và Đại Kiều càng là thanh mai trúc mã bạn bè tốt, cho dù nhìn trên mặt mũi nhà họ Kiều, bà cũng sẽ không trút giận lên Vạn Xuân Cúc.

Bà muốn đi lên đỡ Vạn Xuân Cúc, nhưng Vạn Xuân Cúc cho rằng bà muốn đánh mình, lập tức sợ tới mức kêu như heo bị chọc tiết.

Người xung quanh thấy thế không khỏi ầm ầm cười to.

“Vạn giết heo không hổ là Vạn giết heo, nhiều năm như vậy, vẫn thích kêu như heo bị giết!”

“Còn không phải sao, nếu ngày nào đó cô ta không kêu, có lẽ tôi còn không quen đâu!”

Bình Luận (0)
Comment