Đái Thục Phương thấy thế, dứt khoát cũng không đi đỡ bà ta nữa, nhẹ giọng hỏi: “Mẹ chồng cô ở nhà không?”
Vạn Xuân Cúc thấy bà không đánh mình, lá gan hơi lớn hơn một chút: “Cha mẹ chồng tôi lên trấn trên rồi, mấy ngày nay con gái tôi thi đại học, bọn họ lên trấn trên giúp chăm con bé, có lẽ phải hai ngày nữa mới trở về.”
Lúc này Đái Thục Phương mới nhớ tới chuyện thi đại học, gật đầu nói: “Vậy được, hai ngày nữa chúng tôi lại qua.”
Chồng bà muốn dẫn bọn họ về thủ đô, trước khi quay về, bọn họ nói bằng giá nào cũng phải gặp nhà họ Kiều một lần, tạm biệt tử tế.
Nhà họ Hoắc ngồi xe hơi đi rồi, bọn họ đi đã lâu, thôn dân vẫn mãi nghị luận không thôi.
——
Ở trấn trên, mấy người Đại Kiều cũng không biết chuyện xảy ra ở đội sản xuất.
Sau khi chị họ vào trường thi, cô và ông bà nội không lập tức rời đi, mà chờ ở bên ngoài.
Kiều Đông Hà cầm giấy bút vào trường thi, trong lòng vẫn luôn bồn chồn.
Đầu óc cô ấy không quá thông minh, đặc biệt so với em gái Đại Kiều, cô ấy chưa từng thi được đứng nhất.
Chỉ là tính tình cô ấy không làm người khác thích, miệng cũng không biết nói ngọt, càng không thích giao tiếp cùng người xa lạ, ngoại trừ đọc sách, cô ấy thật sự không biết mình có thể làm cái gì.
Cho nên dù thế nào cô cô ấy cũng phải thi đậu đại học!
Nhưng càng nghĩ như vậy, trong lòng cô ấy sẽ càng khẩn trương, sau khi tìm được vị trí ngồi xuống, cả người cô ấy đều không nhịn được mà run rẩy.
Lúc này giám thị còn chưa qua đây, một thiếu niên ngồi phía sau thấy cô ấy như vậy, lấy đầu bút chọc vào sau lưng cô ấy.
Kiều Đông Hà bị hoảng sợ, xoay người giống động vật nhỏ bị sợ hãi nhìn đối phương nói: “Cậu gọi tôi sao?”
Thiếu niên tên là La Tuấn Lương, ánh mắt cậu ấy dừng ở trên mặt Kiều Đông Hà, nhếch miệng cười nói: “Cậu không nhớ tôi sao?”
Kiều Đông Hà nhìn cậu ấy, cuối cùng lắc đầu: “Không nhớ.”
Trên mặt La Tuấn Lương hiện lên một tia thất vọng: “Chúng ta học cùng trường, nhưng tôi ở lớp 2, nửa năm trước tôi đụng phải cậu ở nhà ăn trường học, làm đổ hộp cơm của cậu, cậu thật sự không nhớ rõ sao?”
Kiều Đông Hà nghe cậu ấy nói, lúc này mới nhớ tới: “Thì ra là cậu!”
La Tuấn Lương nhếch miệng cười: “Không sai, chính là tôi, tôi tên La Tuấn Lương, lần trước thật xin lỗi!”
Kiều Đông Hà xua tay, mặt có chút đỏ lên: “Không có gì, trước đó cậu đã xin lỗi tôi, còn bồi thường tiền cơm cho tôi!”
La Tuấn Lương cười nói: “Vừa rồi tôi thấy cậu đang run rẩy, cậu lạnh, hay là quá khẩn trương?”
Kiều Đông Hà được cậu ấy nhắc nhở như vậy, lại lần nữa nhớ tới chuyện mình khẩn trương: “Tôi rất khẩn trương, tôi sợ mình không thi đậu.”
La Tuấn Lương nói: “Không thi đậu sang năm lại thi lại, nếu quốc gia đã khôi phục tuyển sinh, nhất định sẽ không chỉ có một lần.”
Kiều Đông Hà mím môi cười, không đáp lại lời này.
Cô ấy chỉ sợ nếu lần này không thi đậu, mẹ sẽ không để cô ấy thi tiếp nữa, sẽ ép cô ấy đi xem mắt.
Tuy rằng bà nội có thể ngăn mẹ cô ấy, nhưng mỗi ngày ở nhà nghe mẹ lải nhải cũng là một chuyện rất phiền lòng.
La Tuấn Lương thấy cô ấy không trả lời, lại mở miệng nói: “Nếu cậu vẫn còn khẩn trương, vậy vừa hít sâu vừa viết chữ người, viết ba lần, rất nhanh sẽ không còn khẩn trương.”
Kiều Đông Hà trừng lớn đôi mắt: “Có tác dụng sao?”
“Đương nhiên có, tôi sẽ không gạt cậu!”
La Tuấn Lương cười gật đầu, ánh mặt trời từ cửa sổ chiếu vào, chiếu rọi trên khuôn mặt trẻ tuổi của cậu ấy, khiến nụ cười của cậu ấy nhìn qua cực kỳ xán lạn.
Kiều Đông Hà không định làm theo phương pháp này trước khi thi, nhỏ giọng nói cảm ơn đối phương, sau đó quay người lại.
Lúc này giám thị cũng đã qua đây, trường thi vừa rồi còn ríu rít lập tức an tĩnh.
Kiều Đông Hà nhìn thấy giám thị nghiêm mặt, nhịp tim lại lần nữa bắt đầu gia tốc, cô ấy nghĩ một hồi, vẫn dùng phương pháp vừa rồi La Tuấn Lương dạy mình, vừa hít sâu vừa viết chữ.
Không biết có phải tác dụng trong lòng hay không, sau mấy cái hít sâu, trong lòng cô ấy quả nhiên bình tĩnh hơn không ít.
Cô ấy không khỏi tràn ngập cảm kích với cậu ấy.
Trước khi hạ bút, cô ấy uống một ngụm nước em gái Đại Kiều chuẩn bị cho mình, trong nước bỏ thêm đường, uống vào rất ngọt lành.
Em gái Đại Kiều có loại bản lĩnh này, dù là nguyên liệu nấu ăn bình thường bao nhiêu, vừa đến trong tay cô, đều có thể làm ngon hơn người khác, cho dù là một ly nước đường bình thường, cô cũng pha ngọt hơn người khác.
Càng kỳ quái hơn chính là, sau khi uống nước xong, chút khẩn trương còn lại trong lòng cô ấy cũng đã biến mất.
Cô ấy cảm thấy đầu óc chưa từng thanh tỉnh đến vậy, sau khi được phát đề, cô ấy làm bài cũng cảm thấy rất đơn giản.
Cô ấy cảm thấy đây là vận may em gái Đại Kiều mang đến cho mình!