Cũng may một mình Kiều Tú Chi cầm năm sáu cái, hơn nữa Đại Kiều cũng là đại lực sĩ, ba người khác cũng có thể hỗ trợ, cho nên mấy thứ này cũng không tạo thành gánh nặng cho mọi người.
Mọi người ngồi xe lửa xuất phát đến huyện thành, không nghĩ ở ga tàu hỏa gặp bạn học Kiều Đông Hà —— La Tuấn Lương.
La Tuấn Lương là người tự quen biết, nhìn thấy Kiều Đông Hà liền nhe hàm răng trắng cười chào hỏi cô ấy: “Là cậu à! Cậu thi đậu trường học nào?”
Kiều Đông Hà nhấp môi, hai má ửng hồng: “Tôi đỗ đại học sư phạm thủ đô, cậu thì sao?”
La Tuấn Lương vỗ tay một cái nở nụ cười: “Trùng hợp như vậy, tôi cũng thế!”
Kiều Đông Hà nghe cậu ấy nói như vậy, không khỏi trừng lớn hai mắt, cũng cảm thấy rất trùng hợp: “Cậu cũng báo danh đại học sư phạm?”
La Tuấn Lương gật đầu cười nói: “Đúng vậy, nhưng thành tích của tôi vừa vặn đủ điểm đỗ, trước đó tôi còn lo muốn chết, sợ không trúng tuyển!”
Thành tích của La Tuấn Lương ở trường học chỉ có thể xem như trình độ hạng trung, không nghĩ tới lần này phát huy vượt xa ngày thường, nhiều hơn mấy chục điểm so với mọi ngày.
Nhưng cho dù như vậy, thành tích của cậu ấy cũng không thể so với Kiều Đông Hà.
Kiều Đông Hà nghe cậu ấy nói như vậy, lập tức càng có cảm giác tìm được tri âm: “Thật ra lần này tôi cũng phát huy vượt xa ngày thường, lúc tôi ghi danh trường này, trong lòng cũng đặc biệt không nắm chắc!”
Chỉ là bởi vì cô ấy rất muốn tới học đại học sư phạm thủ đô, cho nên liền nghĩ đánh bạc một phen, không nghĩ tới cô ấy rất may mắn trúng tuyển!
Hai người càng nói càng hợp nhau, liền nghe thấy nam nhân bên cạnh La Tuấn Lương ho khan một tiếng, trầm giọng nói: “Tuấn Lương, vị này là bạn học con sao sao? Sao không giới thiệu với người nhà một chút?”
Người nói chuyện chính là cha La Tuấn Lương, La Khánh, đối phương là chủ nhiệm Cung Tiêu Xã trấn trên, cũng chính là lãnh đạo lúc trước nhằm vào Kiều Chấn Dân.
La Tuấn Lương không biết sâu xa chuyện nhà mình và nhà họ Kiều, chỉ vào Kiều Đông Hà giới thiệu cho người nhà: “Đây là bạn học Kiều, lúc cao trung ở lớp bên cạnh lớp con, nhưng thành tích tốt hơn con!”
La Khánh liếc mắt đánh giá Kiều Đông Hà một cái, cảm thấy bé gái này lịch sự văn nhã, rất có hảo cảm, liền gật đầu với cô ấy.
Kiều Đông Hà ở trước mặt người xa lạ rất không được tự nhiên, đỏ mặt chào hỏi: “Chào chú La.”
Tiếp theo cô ấy cũng giới thiệu người nhà mình với nhà họ La.
Không giới thiệu còn tốt, vừa giới thiệu La Khánh liền phát hiện không thích hợp.
La Khánh biết Kiều Tú Chi, lúc trước khi Kiều Chấn Dân còn làm việc ở Cung Tiêu Xã, bà tới Cung Tiêu Xã tìm con trai, ông ta thấy qua từ xa một lần.
Lúc trước khi ông ta vừa mới được điều đến đây, vì muốn củng cố thế lực của mình ở Cung Tiêu Xã cho nên liền làm bộ làm tịch khai đao với Kiều Chấn Dân, sau khi Kiều Chấn Dân đi rồi, ông ta mới từ trong miệng những người khác biết, nhà họ Kiều là kết nghĩa của phó sở trưởng đồn công an!
Lúc ấy ông ta lo lắng không chịu được, sợ Kiều Chấn Dân sẽ trả thù mình, nhưng ông ta lo lắng hãi hùng một thời gian, phát hiện cũng không có chuyện gì.
Thì ra ông ta suy nghĩ tiểu nhân!
Bởi vậy lúc này nhìn thấy nhà họ Kiều, không khỏi có chút chột dạ.
Kiều Tú Chi chưa từng gặp La Khánh, đương nhiên không biết thân phận của ông ta.
La Khánh vốn không muốn nói, nhưng ở xe lửa thời gian dài như vậy, mỗi ngày đều phải đối mặt với người nhà họ Kiều, ông ta thật sự chịu không nổi, rốt cuộc ở ngày thứ ba xin lỗi nhà họ Kiều.
La Tuấn Lương không nghĩ tới cha cậu ấy lại làm chuyện như vậy, trong lòng rất khiếp sợ, một mặt lại cảm thấy rất có lỗi với Kiều Đông Hà.
Cậu ấy xin lỗi Kiều Đông Hà: “Thật xin lỗi, tôi không biết cha tôi đã làm chuyện như vậy với chú nhỏ của cậu!”
Kiều Đông Hà xua tay: “Cậu không xin lỗi tôi, chuyện này cũng không phải lỗi của cậu.”
Đây là chuyện cha La Tuấn Lương làm, lại không phải cậu ấy làm, huống chi cậu ấy cũng giống mình hôm nay mới biết được.
Kiều Tú Chi cũng nhận lời xin lỗi của La Khánh.
Dù sao tuy lúc trước La Khánh nhằm vào Kiều Chấn Dân, nhưng cũng không làm chuyện gì âm hiểm, chuyện đã qua lâu như vậy, sao phải đặt loại chuyện nhỏ này trong lòng.
Huống hồ con của ông ta cùng trường với Kiều Đông Hà, nếu hai nhà quan hệ tốt, còn có thể nhờ thằng bé chăm sóc Kiều Đông Hà một chút, một bé gái ở bên ngoài, dù sao cũng khiến người ta không yên tâm.
La Khánh không nghĩ tới nhà họ Kiều dễ dàng tha thứ cho ông ta như vậy, trong lòng thở dài nhẹ nhõm một hơi, đồng thời cảm thấy gia giáo nhà họ Kiều thật tốt, lén liên tục dặn con trai sau này tới trường học phải chiếu cố bé gái nhà họ Kiều nhiều hơn.
La Tuấn Lương đương nhiên đồng ý.