Khóe miệng Hoắc Trì lại cong lên: “Chuyện này còn phải đoán? Nếu em đều đã học xong, vậy cũng mọi người đi thủ đô còn không phải là không thành vấn đề sao?”
Hai mắt Đại Kiều sáng lên: “Đúng vậy, anh Hoắc Trì nói đúng, vậy em sẽ nói với ông bà nội!”
Nói rồi cô nhảy dựng lên định chạy đi, lại bị Hoắc Trì gọi lại.
Hoắc Trì lấy từ trong túi ra một tượng người nhỏ điêu khắc bằng gỗ, đưa cho cô nói: “Đây là tặng cho em.”
Đại Kiều tiếp nhận, ngay sau đó phát tán thưởng: “Giống y hệt em! Anh Hoắc Trì, sao anh làm được thế?”
Cô từng gửi ảnh qua một lần đã là chuyện của ba năm trước, tuy rằng kinh tế nhà họ Kiều giàu có hơn người bình thường, nhưng có tiền cũng không thể tùy tiện tiêu xài.
Chụp một tấm ảnh chụp cần một mao tiền, loại chuyện xa xỉ này sao có thể hàng năm đều làm, cho nên xa cách hơn bốn năm, cô chỉ gửi ảnh chụp qua một lần.
Hoắc Trì nhìn dáng vẻ yêu thích không buông tay của cô, khóe miệng mấp máy: “Vừa rồi không phải em nói anh rất thông minh sao? Chút chuyện nhỏ này sao có thể làm khó anh?”
Đại Kiều tỏ vẻ sùng bái, đầu nhỏ gật gật: “Anh Hoắc Trì rất lợi hại! Anh Hoắc Trì, em có thể nhờ anh giúp em điêu khắc thêm một cái hay không?”
Hoắc Trì đứng thẳng người: “Em nói đi.”
Đại Kiều nhấp môi cười nói: “Em muốn một hình Cô Cô.”
Hoắc Trì: “……”
Tuy rằng trước khi cô mở miệng, anh đã đoán được chín phần cô sẽ nhắc tới Cô Cô, nhưng trong lòng anh vẫn sót lại một tia may mắn, hy vọng cô nói với mình muốn khắc một hình nhân nhỏ của anh.
Sự thật chứng minh, ở trong lòng cô, địa vị của anh vẫn kém Cô Cô!
Đau lòng.
Đại Kiều thấy anh nhìn mình không động, liền gọi một tiếng: “Anh Hoắc Trì, yêu cầu của em rất làm anh khó xử sao?”
Hoắc Trì hồi thần lại, lắc đầu: “Không khó, anh sẽ điêu khắc cho em một cái.”
Hiện giờ điêu khắc với anh mà nói quả thật không khó, nhưng lúc trước vì học điêu khắc, tay anh quanh năm suốt tháng đều là vết dao, nhưng chuyện như vậy không cần nói cho cô.
Đại Kiều vui vẻ nở nụ cười, hai người nói nói cười cười ra khỏi khu rừng phía Tây.
Đại Kiều đi một hồi, lập tức nói chuyện muốn đi thủ đô cho ông bà nội biết.
Hiện giờ người trong đội sản xuất đều biết, người Tiết Xuyên và Kiều Tú Chi thương yêu nhất không phải An Bình, cũng không phải cặp song sinh, mà là đứa cháu gái Đại Kiều này, hai người quả thực là cầm trong tay sợ rớt, ngậm trong miệng sợ tan!
Nếu mọi người biết Kiều Tú Chi mua nhà cho Đại Kiều ở trấn trên mà nói, chỉ sợ mọi người có lẽ sẽ sợ tới mức rớt cằm rớt mắt đầy đất.
Quả nhiên, nghe Đại Kiều nói, hai người Tiết Xuyên và Kiều Tú Chi chỉ hơi suy nghĩ một chút liền đồng ý.
Trong mắt bọn họ, để Đại Kiều đi ra ngoài nhìn nhiều một chút là một chuyện tốt.
Vì thế đêm đó, bọn họ liền tuyên bố tin tức này với người nhà họ Kiều.
Mấy đứa bé khác đều vô cùng hâm mộ, nhưng không ai ghen ghét Đại Kiều, hoặc là bởi vậy mà lòng có oán hận.
Ai kêu bọn họ nếu không phải thành tích kém Đại Kiều, tuổi quá nhỏ, tóm lại đều không thích hợp đi xa nhà!
Nhưng Kiều Chấn Quốc lại rất ủy khuất trong lòng: “Cha, mẹ, vì sao hai người không cho con đi, lại mang cháu gái Đại Kiều đi?”
Kiều Tú Chi nói: “Mẹ có không cho con đi sao? Mẹ là muốn con đi trễ một chút, con có bốn đứa con, sau này ba đứa khác thi đỗ, con còn sợ không cơ hội đưa đi sao?”
Kiều Chấn Quốc nghĩ thấy cũng đúng, lập tức vứt ủy khuất đến chân trời.
Vạn Xuân Cúc vừa thấy người đàn ông nhà mình dăm ba câu đã bị mẹ chồng thu phục, lập tức lại một trận nghẹn trong lòng!
An Bình thì một lòng nhớ ăn: “Em gái Đại Kiều, anh nghe bạn học nói vịt nướng ở thủ đô cực kỳ ngon, còn có tiệm cơm Tây, Lúc về em có thể mang cho anh một con vịt nước không?”
Đại Kiều cực kỳ sảng khoái gật đầu: “Không thành vấn đề, lúc về em sẽ mang 3, 4 con về!”
Chờ đến khi đi thủ đô, Đại Kiều mới phát hiện vịt nướng ở thủ đô lên giá cố định, quý đến mức làm người líu lưỡi!
Nhưng đây đều là chuyện sau này.
——
Bởi vì Kiều Đông Hà còn phải vội đến trường học báo danh, cho nên hai ngày sau mọi người xuất phát.
Hoắc Trì vốn muốn Vương Viêm Sinh đưa mình qua thủ đô, hiện giờ có nhà họ Kiều cùng đường, y cũng không đi nữa, trực tiếp cùng Kiều Hồng Hà trở về bộ đội.
Bởi vì nghĩ Kiều Đông Hà vừa đi là một năm, trong lúc đó sẽ không về nhà, cho nên lần này đi qua, gần như tất cả những gì có thể dùng trong nhà đều được đóng gói mang qua.
Sau khi thu thập, vậy mà bảy bảy tám tám có đến tận mười mấy tay nải!