Đoàn Sủng Cẩm Lý Ở Thập Niên 70 (Bản Dịch Full)

Chương 440 - Chương 440. Đến Thủ Đô 1

Chương 440. Đến Thủ Đô 1 Chương 440. Đến Thủ Đô 1

Dù sao nhờ con đường cẩu kỷ này, mấy năm nay kinh tế đội sản xuất càng ngày càng phát triển tốt, trước kia đội sản xuất Thất Lý ở công xã chỉ có thể xếp hạng giữa phía dưới,, hiện giờ toàn bộ công xã nói đến đội sản xuất Thất Lý, ai không hâm mộ?

Cơm nước xong, hai người Đại Kiều và Hoắc Trì rời khỏi nhà họ Kiều, đi tới căn cứ bí mật của bọn họ —— khu rừng phía Tây.

Từ khi Hoắc Trì đi, Đại Kiều rất ít khi đến nơi này.

Mấy năm nay, khu rừng phía Tây cũng bị khai phá không ít cây cẩu kỷ, hiện giờ người tiến vào nơi này càng ngày càng nhiều.

Đang là giữa trưa, khu rừng phía Tây không có ai, hai người đi vào bên cạnh thác nước.

Nước chảy từ phía trên xuống, va vào trên tảng đá, bắn ra giọt nước lạnh lạnh trên mu bàn tay.

Đại Kiều ngồi xuống một cục đá, ngẩng đầu nhìn Hoắc Trì hỏi: “Anh Hoắc Trì, có phải anh có tâm sự gì không?”

Từ khi gặp mặt đến bây giờ, tuy rằng khóe miệng anh vẫn luôn tươi cười, nhưng Đại Kiều luôn cảm thấy ý cười kia không đến đáy mắt.

Hoắc Trì dựa vào một tảng đá lớn đối diện cô, khẽ nhướng mi nhìn cô: “Sao em biết anh có tâm sự?”

Bọn họ đã xa cách hơn 4 năm, cô cũng từ đứa bé mềm mại biến thành một thiếu nữ khiến người ta không rời mắt được.

Cô có làn da trắng nõn như sữa bò, ngũ quan tinh xảo như vẽ, eo thon chân dài, hiện giờ đã không còn là mỹ nhân nhỏ như ban đầu, mà giống như đúc người mà anh nhìn thấy trong mộng.

Không sai, từ sau khi bọn họ tách ra, Hoắc Trì lại giống như trước, cách một đoạn thời gian sẽ mơ thấy Đại Kiều, Đại Kiều trong mộng cũng theo thời gian mà lớn lên.

Lần cuối cùng mơ thấy cô là hai tháng trước, dáng vẻ cũng không khác hiện giờ lắm, nếu muốn nói có gì khác biệt, vậy chính là cao hơn không ít.

Nhớ tới lần thứ hai gặp mặt, cô gọi mình là em trai Hoắc Trì, khóe miệng anh không nhịn được mà cong lên.

Đại Kiều nói: “Khi anh Hoắc Trì thật sự vui vẻ, khóe mắt sẽ hơi rũ xuống, nhưng vừa rồi đến bây giờ, em đều không thấy anh Hoắc Trì cười như vậy.”

“Em vậy mà còn nhớ rất rõ ràng.”

Hoắc Trì không nghĩ tới xa cách nhiều năm như vậy, cô còn có thể nhớ rõ một ít động tác rất nhỏ của mình, trong lòng không khỏi ấm áp.

Đại Kiều gật gật đầu nhỏ: “Đúng vậy, chuyện của anh Hoắc Trì em đều nhớ rất rõ ràng.”

Khi cô nói lời này, đôi tay đặt ở trên đùi, giống một học sinh ba tốt, dáng vẻ rất ngoan ngoãn.

Khóe miệng Hoắc Trì càng cong hơn: “Anh quả thật đang suy nghĩ một chuyện, trước khi trở về anh nhận được điện thoại của mẹ, tuy bà không nói, nhưng anh cảm thấy trong nhà hẳn là đã xảy ra chuyện.”

Đại Kiều chớp đôi mi cong dài như cây quạt: “Sao anh Hoắc Trì lại nói như vậy?”

Hoắc Trì nói: “Cha anh mất tích nhiều năm đã trở về, theo lý mà nói mẹ hẳn nên vui mừng, nhưng khi bà gọi điện cho anh, ngữ khí rất kìm nén, anh không tìm được chút vui vẻ nào trong lời nói của bà!”

Biểu tình trên mặt Đại Kiều cũng nghiêm túc lên: “Vậy anh Hoắc Trì có hỏi dì Phương hay không?”

Hoắc Trì gật đầu: “Anh uyển chuyển hỏi mẹ, nhưng bà tránh né, chỉ nói ở thủ đô chờ anh quay về.”

Đại Kiều nghĩ một hồi, cũng không nghĩ ra nguyên do: “Dì Phương không nói, nhất định là vì sợ anh Hoắc Trì sẽ lo lắng, nếu như vậy, anh Hoắc Trì cũng không cần nghĩ quá nhiều, chờ tới thủ đô sẽ biết.”

Hoắc Trì gật đầu.

Không lo lắng là không có khả năng, chẳng qua anh không muốn khiến Đại Kiều lo lắng cho nên mới gật đầu đồng ý.

Đại Kiều nhìn phía thủ đô, dáng vẻ hướng đến nói: “Nghe nói thủ đô rất lớn, hơn nữa còn rất xinh đẹp, sau này em nhất định phải thi đậu đại học thủ đô!”

Nhưng hiện giờ cô mới học lớp bảy, chờ cô thi đại học còn phải nhiều năm.

Hoắc Trì ngước mắt nhìn cô: “Em muốn tới thủ đô?”

Đại Kiều gật đầu như gà mổ thóc, hai mắt sáng lấp lánh: “Đúng vậy, lúc đọc sách ngữ văn tiểu học đã muốn đi!”

Hoắc Trì: “Không phải ông bà nội em muốn đưa chị họ em qua sao? Sao em không nhân cơ hội đi theo?”

Đại Kiều ngẩn ra một chút: “Nhưng em còn phải đi học.”

Hoắc Trì: “Lấy chỉ số thông minh của em, chẳng lẽ em còn chưa tự học xong kiến thức năm hai sơ trung từ sớm rồi sao?”

Cánh môi phấn hồng của Đại Kiều hé mở: “Anh Hoắc Trì, anh thật là quá lợi hại, chuyện này cũng để anh đoán được!”

Hiện tại quả thực cô đã tự học xong toàn bộ sách giáo khoa lớp bảy, thậm chí đã tự học sách giáo khoa của nhưng năm cao hơn.

Vốn dựa theo năng lực tự học và thành tích của cô, hoàn toàn có tư cách nhảy lớp, chỉ là bởi vì tuổi quá nhỏ, nếu tiếp tục nhảy lớp, chờ đến khi cô thi đại học, chẳng phải là chưa đủ 14 tuổi sao!

Đến lúc đó, cho dù cô thi đậu đại học thủ đô, người trong nhà cũng sẽ không yên tâm để cô đi, cho nên cô mới không nhảy lớp, mà là học từng bước một đi lên.

Bình Luận (0)
Comment