Chỉ nghe ông tiếp tục nói: “Tôi có lỗi với mẹ con hai người, sau này tôi không thể ở bên cạnh chăm sóc hai người được, cho nên tôi quyết định để lại phần của tôi cho hai người, coi như đền bù!”
Cái gì?
Phần của ông cũng cho hai mẹ con Đái Thục Phương?
Nói cách khác, 3/4 tài sản trong tay ông đều để lại cho bọn họ, bà ta và hai đứa nhỏ chỉ được 1/4!
“Anh Sâm!” Vương Anna gấp gáp rồi.
Nhưng vừa mở miệng đã bị Hoắc Chính Sâm ngăn lại: “Em đừng nói nữa, là anh thiếu nợ mẹ con bọn họ, em và con sau này có anh ở bên chăm sóc, cho nên anh chia bọn họ nhiều hơn cũng là lẽ đương nhiên.”
Ý của lời này là: Người thì cho bà ta, tiền là của hai mẹ con bọn họ.
Vương Anna tức giận đến mức suýt nữa thổ huyết!
Nhưng bà ta biết rằng những gì mà Hoắc Chính Sâm đã quyết định thì sẽ không thay đổi.
Bà ta không còn cách nào khác ngoài việc đặt hy vọng vào Đái Thục Phương: “Chị Đới, vì muốn chăm sóc chị, anh Sâm đã lấy phần lớn số tiền mà chúng tôi kiếm được ở Mỹ để cho chị, anh Sâm thật sự rất tốt với chị đấy!”
Ý của bà ta, số tiền này là do bà và Hoắc Chính Sâm cùng nhau gây dựng nên, nếu như bà có khí chất, vậy thì đừng cầm số tiền này!
Đái Thục Phương liếc mắt một cái đã nhận ra trò vặt của Vương Anna.
Xin lỗi, so với khí chất, bà cảm thấy tiền thơm hơn!
Bà nhìn bọn họ, gằn từng chữ một: “Nếu anh có ý định bù đắp cho chúng tôi, vậy số tiền này… chúng tôi nhận.”
Vương Anna: “.....”
Sắc mặt Vương Anna lúc đen lúc xanh, hận không thể nhảy đến trước mặt nắm lấy vai bà thét lớn: “Cô đã nói không vì năm đấu gạo mà khom lưng, đã nói thích nên không muốn lãng phí thức ăn, lòng can đảm của cô đâu, lấy lòng can đảm của cô ra đi a a a a a a!”
Hoắc Trì nhìn mẹ anh nhận tiền của cha, cau mày lại.
Mặc dù anh không hiểu vì sao mẹ làm thế, nhưng lúc này anh không muốn mở miệng làm mất mặt mẹ.
Hoắc Chính Sâm thấy bà chịu nhận, trong lòng thở phào nhẹ nhõm: “Cảm ơn em, Thục Phương! Cám ơn em nhiều năm qua đã chăm sóc cho Trì Nhi và cha, vất vả cho em!”
Đái Thục Phương nhìn vào ánh mắt sâu thẳm của ông, sống mũi cay cay, quay đầu đi.
Vương Anna sắp điên rồi, cho người ta tiền còn phải cám ơn?
Nhưng Hoắc Chính Sâm tiếp tục nói: “Những thứ này là tài sản hiện có của tôi, sau này tôi kiếm được, sẽ gửi tiền về cho các người!”
Trước khi chết, ông sẽ đến chỗ luật sư để lại di chúc, ông không bao giờ bạc đãi đứa con trai Trì Nhi này!
Vương Anna: “.....”
Cho nên, lần này phân chia tài sản trước không phải là cắt đứt quan hệ, mà là đưa tiền trước cho bọn họ à?
Đái Thục Phương nhìn khuôn mặt biến hóa dữ dội như nhuộm màu của Vương Anna, trong lòng không khỏi cảm thấy sảng khoái.
Vương Anna nhịn không nổi: “Anh Sâm, em không muốn ngăn cản anh bù đắp cho chị Đái, nhưng anh lại làm như vậy ... Có phải là không công bằng với Nini và Kiệt Kiệt không?”
Nini và Kiệt Kiệt và con của bọn họ, con gái đã bảy tuổi, con trai mới năm tuổi.
Hoắc Chính Sâm quay đầu, nhíu mày nhìn bà nói: “Có cha bên cạnh là bạn là điều vô giá, Nini và Kiệt Kiệt có anh bên cạnh bọn nó, hẳn là bọn nó sẽ rất vui!”
Vẫn là ý trước kia, người cho bà ta, tiền cho bọn họ.
Vương Anna: “.....”
Người bà ta muốn, nhưng tiền bà ta cũng muốn!
Nhìn dáng vẻ của Vương Anna, Đái Thục Phương suýt chút nữa cười ra tiếng.
Mặc dù trong lòng Vương Anna tức giận muốn chết, nhưng lại không dám nói ra, bà ta muốn quay về chậm rãi thuyết phục Hoắc Chính Sâm.
Hoắc Chính Sâm ở Mỹ đầu tư kiếm lời từ dầu thô có không ít tiền, tương đương tổng cộng có 40 vạn, năm 1978 Việt Nam, dù không thể coi là người giàu nhất nhưng ông quả thực rất giàu.
Lần này phân tài sản, tổng cộng cho Đái Thục Phương bọn họ 30 vạn, Đại Kiều không hề biết anh Hoắc Trì của bọn họ lại giàu đến chảy mỡ như vậy.
Ngoài việc lấy tiền của Hoắc Chính Sâm, Đái Thục Phương còn đưa ra một điều kiện, bà không muốn sau này Hoắc Chính Sâm trở về làm ăn ở Thủ đô.
Thủ đô hơn ngàn vạn người, nói lớn không lớn, nhỏ cũng không nhỏ, nếu ông ta hạ quyết tâm về nước làm ăn, mọi người nhất định sẽ biết chuyện ông ta ly hôn và có gia đình mới.
Bà không quan tâm người khác nói gì, nhưng bà không muốn bị người khác chỉ chỏ.
Hoắc Chính Sâm không do dự, lần nữa gật đầu đồng ý, nhưng mà ông muốn hằng năm trở về Thủ đô để thăm bọn họ.
Đái Thục Phương không nói gì về điều này.
Mặc dù bọn họ ly hôn, như quan hệ giữa ba người Hoắc Trì, ông và cha chồng không cắt đứt được , bà không có quyền ngăn cản ông đến thăm.
Sau khi Vương Anna nghe nói như thế, trái tim bà ta quặn thắt đến mức khó thở!!