Hoắc Chính Sâm đưa Vương Anna đi rồi, Hoắc Trì mới hỏi vấn đề giấu trong lòng: “Mẹ, sao mẹ lại muốn lấy tiền của ông ta?”
Hoắc Trì tức giận với cách xử lý của cha đối với bọn họ, cho nên không muốn dùng tiền của ông ta, một xu cũng không muốn!
Đái Thục Phương nói: “Sao lại không lấy? Con không thấy lúc mẹ đồng ý nhận số tiền đó, Vương nữ sĩ kia giận đến tím mặt sao? Nếu chúng ta không thèm, vậy thì vừa ý bà ta rồi!”
Người không giành được, nếu như ngay cả tiền cũng bị mất, vậy bọn họ mới là người thất bại đến thảm hại, lúc đó không biết Vương Anna kia còn kiêu căng đến mức nào.
Sau khi Hoắc Trì nghe xong lời mẹ mình nói, anh im lặng một hồi.
Anh không phản đối cách làm của mẹ, nhưng trong lòng vẫn còn chút khó chịu, anh cảm thấy tương lai mình nhất định có thể kiếm được tiền nhiều hơn, anh không cần tiền của người đàn ông vong ơn phụ nghĩa đó!
Chờ đến khi anh gặp lại Đại Kiều, anh sẽ nói cho Đại Kiều biết chuyện này.
Đại Kiều nghe xong, khẽ chớp đôi mi dài nói: “Anh Hoắc Trì, tiền không cắn người được, nếu không muốn dùng thì cứ giữ lại đi, từ chối làm gì? Nếu anh không lấy, không phải người đàn bà kia sẽ chiếm được tiện nghi sao?”
Tâm trạng khó chịu của Hoắc Trì đột nhiên được giải thoát: “Em nói đúng, cho dù không thích cũng phải cầm, không thể để cho người đàn bà kia chiếm tiện nghi!”
Đại Kiều gật cái đầu nhỏ: “Anh Hoắc Trì nghĩ được như vậy là tốt rồi, có điều, anh Hoắc Trì, anh thành người giàu rồi!”
Hoắc Trì lập tức nhớ tới “sổ sách” trong tổ sản xuất trước đây, thuận miệng nói: “Trước đây anh đã nói sẽ trả lại em gấp mười lần, em có muốn gì không, anh sẽ mua cho em!”
Mặc dù số tiền này không phải do anh kiếm, nhưng nếu đã cầm tiền thì tại sao không dùng chứ, anh sẽ mua mua mua mọi thứ cho Đại Kiều!
Đại Kiều nghiêng đầu suy nghĩ một lát, nói: “Vậy thì mua cho em mấy con vịt quay đi.”
Cô đã hứa mua mấy con vịt quay về cho anh họ mình, nhưng sau khi ăn vịt quay ở Toàn Tụ Đức, cô ấy đã từ bỏ ý định này, quyết định không mang cho anh họ của mình dù chỉ là lông vịt.
Thịt vịt quay thực sự quá mắc, nếu có thể mang về cho anh họ mình mấy con vịt quay thì tốt quá.
Hoắc Trì ngơ ngác một chút, nói: “Không thành vấn đề, em còn muốn cái gì nữa không? Váy, sách, kẹp tóc của con gái, em muốn cái gì cũng được!”
Đại Kiều lập tức có cảm giác ôm chân vàng: “Anh Hoắc Trì, cảm giác có tiền thật là tốt!”
Hoắc Trì nhìn cô nói: “Sau này anh sẽ kiếm được nhiều tiền hơn!” Cho em mua mua mua!
Đại Kiều gật đầu như gà con mổ thóc: “Anh Hoắc trì lợi hại như vậy, chắc chắn sẽ làm được!”
Khóe môi Hoắc Trì khẽ cong lên, nhưng ngoài miệng lại nói: “Anh không giỏi như em nói đâu.”
Đái Thục Phương nhìn qua cửa sổ thấy lông mày của con trai giãn ra, quay đầu nói: “Vẫn chỉ có Đại Kiều mới nói chuyện được với con trai mình, bà thuyết phục nó hai ngày nhưng đều thất bại, chỉ khi Đại Kiều đến, nó mới nghĩ thông suốt được!”
Điều này khiến người làm mẹ như bà rất thất vọng.
Nhưng mà bà không ghen tị với Đại Kiều, trước đây, nếu không phải là Đại Kiều và nhà họ Kiều trợ giúp họ, chỉ sợ cha chồng bà đã chết từ lâu rồi!
Cho nên lần này nhà họ Kiều đến đây, bọn họ không chỉ đưa họ đi chơi, ăn uống khắp nơi, mà còn mua rất nhiều đồ cho nhà họ Kiều.
Nhà họ Kiều đến thành phố Kinh chỉ có hơn chục vali đồ đạc, tưởng rằng lúc trở về sẽ thoải mái hơn, không nghĩ đến sau khi quay về còn nhiều hơn trước!
Lần này Đại Kiều đến cũng mang hoa hồng khô và hoa nhài khô do cô làm cho nhà họ Hoắc, thừa dịp mấy ngày nay ở chung, cô còn tặng cho dì Phương và ông nội Hoắc mấy viên ngọc.
Trước kia ở tổ sản xuất, vì ngại thân phận của bọn họ, cô không dám đưa cho họ, nhưng bây giờ không kiêng kỵ gì cả.
Sau khi nhà họ Kiều rời Thủ đô, Đái Thục Phương phát hiện mấy ngày ngắn ngủn này bà trẻ hơn rất nhiều, tóc bạc trước kia cũng giảm đi đáng kể.
Về phía đội sản xuất bên này, Vạn Xuân Cúc lại làm trò cười .
Tối hôm đó, đột nhiên bà ta nổi hứng, lôi kéo Kiều Chấn Quốc, thế nhưng lại đánh thức Tiểu Đông Vân đang ngủ bên cạnh.
Chuyện này..... Có hơi xấu hổ.
Tiểu Đông Vân ùng ục ngồi dậy, lim dim nháy mắt nói: "Cha mẹ, hai người đang làm gì?"
Kiều Chấn Quốc: !!!
Vạn Xuân Cúc: !!!
Kiều Chấn Quốc nghe được âm thanh của con gái, suýt chút nữa liền bệnh liệt dương.
Cũng may hiện tại là mùa xuân, khí trời còn khá lạnh, thời điểm hai người làm việc dùng chăn đơn che kín, bằng không trần truồng thì phỏng chừng ông ta phải nổ chết bỏ mình ngay tại chỗ.
Khuôn mặt Vạn Xuân Cúc ‘bụp’ một cái liền hồng thấu, thật giống tôm luộc, máu trong người hung hăng dâng lên: "Mẹ . . mẹ và cha con đang làm vận động, không sai, chính là vận động."
Tiểu Đông Vân nháy mắt mê mang nói: "Nhưng mà vận động tại sao phải nói là ‘em còn muốn’, mẹ muốn cái gì?"
Vạn Xuân Cúc: ". . ."
Một đạo sấm sét đến đánh bà ta luôn đi.