Đoàn Sủng Cẩm Lý Ở Thập Niên 70 (Bản Dịch Full)

Chương 449 - Chương 449. Mười Vạn Câu Hỏi Tại Sao

Chương 449. Mười vạn câu hỏi tại sao Chương 449. Mười vạn câu hỏi tại sao

Bà đưa tay chọc chọc chồng mình: "Vấn đề này. . . em phải trả lời thế nào?"

Kiều Chấn Quốc nói: "Anh làm sao biết, người nói còn muốn không phải em sao? Nói đến đều là em sai, vừa nãy anh đã nói không làm, em còn muốn."

Vạn Xuân Cúc suýt chút nữa tức chết: ". . ." Người đàn ông đáng chết này.

"Mẹ như vậy là không ngoan, cha không muốn làm, mẹ còn muốn, có điều rốt cuộc mẹ muốn cái gì?"

Trẻ con bốn, năm tuổi đều là bảo bối hiếu kỳ, vì sao trời lại trời mưa, tại sao cá không bước đi, gà mẹ vì sao lại đẻ trứng, lúc này Tiểu Đông Vân nghe được đối thoại của cha mẹ, càng ngày càng hiếu kỳ.

Vạn Xuân Cúc: "..."

Bà ta thở không nổi một hơi, suýt chút nữa thì đang sống sờ sờ tự nhiên lăn ra chết rồi.

Trước đó Kiều Đông Anh chủ động nói muốn ngủ cùng con gái nhỏ, nhưng bà ta muốn cùng con gái nhỏ bồi dưỡng thêm nhiều cảm tình cho nên liền từ chối.

Sớm biết sẽ xảy ra chuyện ngày hôm nay, bà ta không nên để con gái nhỏ tiếp tục ngủ cùng bọn họ, thực sự là lúng túng đến nỗi muốn rơi cả đầu.

"Mẹ hiện tại không muốn nữa, con mau ngủ đi."

Vạn Xuân Cúc thực sự không biết trả lời vấn đề này như thế nào, một lòng chỉ muốn dỗ con gái nhỏ đi ngủ, như vậy bà ta mới có thời gian mặc quần áo.

Khuôn mặt nhỏ bé Tiểu Đông Vân nghiêm túc nói: "Cho nên mẹ đã biết sai chưa?"

Vạn Xuân Cúc: ". . . Biết rồi, mẹ biết sai rồi, sau này mẹ không tiếp tục muốn nữa."

Tiểu Đông Vân nhìn thấy mẹ mình có thái độ nhận sai rất tốt, lúc này mới hài lòng gật gù, vươn mình ngã xuống, rất nhanh lại ngủ.

Vạn Xuân Cúc thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng trong khí trời mùa xuân này, bà ta bị dọa ra một thân mồ hôi lạnh.

Nhưng điều làm cho bà ta tức giận chính là Kiều Chấn Quốc không biết lúc nào vậy mà đã ngủ.

Cho nên hoá ra trong ba người thì chỉ có một mình bà ta đang lo lắng sợ hãi?

Tức giận nha.

Ngày hôm sau vừa vặn là cuối tuần, bọn nhỏ không cần đi học, khi Tiểu Đông Vân cùng anh chị chơi đùa, liền nhắc đến chuyện tối ngày hôm qua.

Cô bé vừa đá quả cầu lông gà, vừa điềm nhiên hỏi: "Anh chị, mọi người biết không? Tối ngày hôm qua, cha mẹ vận động cho nên đã đánh thức em dậy.”

Vận động? ? ?

Kiều Đông Anh nhất thời không phản ứng lại: "Khuya khoắt, bọn họ làm cái gì?"

Tiểu Đông Vân ra vẻ bà cụ non thở dài nói: "Không phải em muốn nói, nhưng mẹ lớn như vậy rồi mà cũng rất tùy hứng, cha nói cha không muốn làm, mẹ còn muốn."

Đầu óc Kiều Đông Anh càng ngày càng mơ hồ: "Mẹ muốn cái gì?"

Tiểu Đông Vân lắc đầu một cái: "Em cũng không biết, em hỏi mẹ, mẹ không chịu nói, nhưng mà bọn họ vận động cũng thực sự kỳ quái, mẹ cưỡi ở trên người cha nói mẹ còn muốn, anh chị, đây là vận động gì vậy?"

Kiều Đông Anh: "..."

An Bình: "..."

An Bình suýt chút nữa bị nước miếng của chính mình sặc chết, gương mặt nhất thời đỏ bừng lên.

Mặc dù cậu đã lên lớp mười, tuy rằng đối với chuyện nam nữ không phải hiểu rất nhiều, nhưng mỗi khi đội sản xuất có người cưới vợ thì có người thét to muốn đi nghe góc tường, cậu thỉnh thoảng nghe bọn họ nói những lời kia cho nên biết nhiều một chút.

Gương mặt Kiều Đông Anh lại đen kịt như đáy nồi: "Đông Vân, tối hôm qua. . . em có nhìn thấy cái gì hay không?"

Tiểu Đông Vân chớp chớp đôi mắt giống như nho đen, suy nghĩ một chút nói: "Em nhìn thấy cha mẹ trốn trong chăn, mẹ ngồi ở trên người cha, anh chị, đó là vận động gì vậy?"

Mặt Kiều Đông Anh hơi đỏ lên nói: "Cái kia. . . chị cũng không hiểu, có điều chuyện này sau này em không được nhắc đến cho người khác nghe, biết không?"

Tiểu Đông Vân mê man: "Tại sao không được nhắc đến với người khác?"

Lại tới nữa rồi.

Mười vạn câu hỏi tại sao.

Kiều Đông Anh không chán ghét dung mạo em gái không xinh đẹp, nhưng đối với mười vạn câu hỏi tại sao mỗi ngày như vậy, cô ấy rất đau đầu.

Hơn nữa chuyện này muốn cô ấy giải thích thế nào, nói cho vẫn là một đôi cha mẹ kia của mình gây ra họa.

Vừa lúc đó, vợ của Tống Kim Lai từ phía sau một đống đống cỏ khô đi ra, cười đến một mặt ý vị thâm trường nói: "Tiểu Đông Vân, để thím đến nói cho con biết tại sao."

Kiều Đông Anh nhìn thấy vợ của Tống Kim Lai, lông mày liền nhíu lại, lôi kéo em gái về nhà.

Nhưng vợ của Tống Kim Lai da mặt dày không biết xấu hổ đi theo: "Tối ngày hôm qua cha mẹ con không phải đang vận động, Tiểu Đông Vân, con nói cho thím nghe, có phải tối hôm qua thật sự nhìn thấy mẹ ngồi ở trên người cha hay không?"

Kiều Đông Anh dừng bước, nắm chặt nắm tay nói: "Thím có đi hay không? Không đi nữa thì đừng trách tôi không khách khí."

Tuy rằng sức mạnh của cô ấy không bằng bà nội và em gái Đại Kiều, nhưng muốn đánh một người, vậy thì là điều chắc chắn.

Bình Luận (0)
Comment