Vợ của Tống Kim Lai sợ đến liên tục lui về phía sau vào bước, chỉ vào Kiều Đông Anh mắng: "Đông Anh, là một cô gái mà thô lỗ như thế, cẩn thận sau này không ai thèm lấy."
Kiều Đông Anh còn chưa mở lời, Tiểu Đông Vân liền bỏ tay chị mình ra, hướng về phía vợ của Tống Kim Lai chạy tới, một cước đá vào trên bắp chân bà ta, mắng: "Kẻ xấu xí tác quái, không cho phép bà mắng chị của tôi."
Kiều Đông Anh và An Bình: ". . ."
Trên thế giới này, bản thân mình lớn lên nhỏ bé xấu xí nhưng có tự tin mắng người khác kẻ xấu xí tác quái cũng chỉ có em gái của bọn họ.
Vợ của Tống Kim Lai sắp tức chết rồi: "Nhìn mày mắt nhỏ sụp mũi mà còn có mặt mũi nói tao xấu?"
Bà ta đưa tay liền muốn nắm lấy khuôn mặt Tiểu Đông Vân, vừa lúc đó, Vạn Xuân Cúc như một con thú mẹ nổi giận chạy như điên tới.
"Ầm."
Vợ của Tống Kim Lai bị bà ta va một cái ngã trên mặt đất, rất nhanh hai người đã đánh nhau thành một đoàn.
Tuy rằng Kiều Đông Anh không thích mẹ mình, nhưng vào lúc này nhất định phải đoàn kết đối ngoại, cho nên cô ấy mau mau chạy gấp tới giúp mẹ đánh vợ của Tống Kim Lai.
Tiểu Đông Vân và An Bình cũng rất nhanh gia nhập cuộc chiến.
Bốn chọi một, vợ của Tống Kim Lai thảm bại.
Lúc vợ của Tống Kim Lai rời đi, đầu loạn như lông gà, răng lại thiếu một cây.
Bà ta về nhà nói với chồng và mẹ chồng mình nhưng không có một người nào chịu lấy lại công đạo cho bà ta, trái lại mắng bà ta lại gây chuyện thêm cho gia đình.
Bà ta tức giận đến suýt chút nữa phun ra một ngụm máu, không có cách nào báo thù, bà ta không thể làm gì khác hơn là mang chuyện Vạn Xuân Cúc cưỡi lên người chồng mình nói ra ngoài.
Rất nhanh, người trong toàn bộ đội sản xuất đều biết một ít chuyện kia của vợ chồng Kiều Chấn Quốc, bởi vì có thêm thắt một chút màu hồng phấn ở trong câu chuyện cho nên mọi người nói càng thêm hăng say.
Vạn Xuân Cúc trong quãng thời gian đó cũng không dám ra ngoài.
Có người dùng chuyện này đến cười Kiều Chấn Quốc, nói ông ta uể oải suy sụp, lại để bà vợ cưỡi ở trên người.
Kiều Chấn Quốc vô cùng lưu manh nói: "Mọi người biết cái gì, như vậy mới không phải dùng sức."
Lúc nói lời này, Kiều Chấn Quốc tuyệt đối không nghĩ gì, giọng điệu cũng không mang theo bất kỳ một chút xấu hổ nào.
Ông ta đối với chuyện vợ chồng từ trước đến giờ không phải rất nóng lòng, nếu như có thể không cần động, đó là chuyện không thể tốt hơn.
Nhưng lời này nghe vào trong tai bọn đàn ông, nhất thời trở thành thất bại đến mức không thể thất bại hơn.
Mọi người không nghĩ tới nhìn Kiều Chấn Quốc thành thật hàm hậu, trò gian ở phương diện này lại nhiều như vậy, thực sự là không thể nhìn mặt mà bắt hình dong.
Buổi tối hôm đó, đội sản xuất có rất nhiều phụ nữ vươn mình làm chủ.
——
Đại Kiều và ông bà nội cô mang theo bao lớn bao nhỏ trở lại đội sản xuất, lập tức liền bị mọi người vây quanh.
"Ôi, thím Tú Chi, mọi người mua đồ gì vậy? Nhiều như vậy, đã phí không ít tiền đúng không?"
"Lúc đi mang theo bao lớn bao nhỏ, về tới vẫn là bao lớn bao nhỏ, chậc chậc chậc, tôi thật đúng là ước ao nhà họ Kiều mọi người."
"Đúng vậy đó. Đúng rồi, thím Tú Chi, thủ đô có hình dáng ra sao? Nghe nói nơi đó có Hoàng Cung được xây bằng vàng đúng không?"
"Trời ạ, dùng vàng để xây sao? Vậy thì tùy tiện lấy bất kì một khối thì chẳng phải là cả đời cũng không cần sầu lo nữa? Thím Tú Chi, mau nói cho mọi người nghe một chút đi."
Lời nói như vậy nếu như bị người trong thành nghe được, chỉ sợ bọn họ sẽ cười đến rớt răng.
Kiều Tú Chi thật sự không phải vì bản thân mình đi thủ đô tới một chuyến liền cảm giác mình ghê gớm: "Thủ đô lớn hơn nơi này của chúng ta nhiều, người cũng nhiều, đường xá nhà cửa được xây dựng rất tốt, có điều mức sống cũng rất cao, một con vịt quay tận chín đồng."
Mọi người đối với lời nói này của bà rất không vừa ý, thời điểm như thế này lại khoác loác.
Mà khi mọi người nghe được một con vịt quay có giá chín đồng, đoàn người lập tức bùng nổ.
"Trời ạ, một con vịt quay có giá chín đồng, mọi người một tháng kiếm không tới chín đồng, nếu như chúng ta sinh sống ở thủ đô thì không phải ngay cả đất cũng ăn không nổi sao?"
"Không phải nói chứ, không trách có người nói người trong thành sinh sống không vui vẻ bằng người nhà quê chúng ta, muốn ăn rễ hành cũng phải bỏ tiền mua, tôi thấy vẫn là ở nông thôn thoải mái."
"Bà nói đúng, nhà tôi vốn còn muốn nhờ thân thích hỗ trợ ở tìm một công việc trong thành, đến thời điểm đó người một nhà chúng tôi đều chuyển tới, bây giờ nhìn lại vẫn nên quên đi."
Mọi người anh một lời tôi một lời, nói một lát liền biến thành khoác lác thân thích của mình lợi hại bao nhiêu.