Đoàn Sủng Cẩm Lý Ở Thập Niên 70 (Bản Dịch Full)

Chương 452 - Chương 452. Tâm Cơ

Chương 452. Tâm cơ Chương 452. Tâm cơ

Lúc Hoắc Trì còn nhỏ, ông không thể làm bạn ở bên cạnh cậu đã là một tiếc nuối, ông không muốn sự tiếc nuối này lặp lại ở trên người hai đứa bé.

Đương nhiên, ông lựa chọn như vậy đối với Hoắc Trì mà nói là cực kỳ không công bằng, cho nên ông chỉ có thể dùng tiền để đền bù hai mẹ con bọn họ, nhưng không nghĩ tới Vương Anna đối với chuyện này lại canh cánh trong lòng.

Hai người từ nhà họ Hoắc trở về ngày thứ ba đã bắt đầu chiến tranh lạnh.

Ngày này, nhà họ Hoắc có một bé gái tầm sáu, bảy tuổi ghé đến.

Chỉ thấy cô ăn mặc một thân váy màu đỏ, cột lên hai búi tóc, trên chân đeo bít tất màu trắng phối hợp giày màu đỏ, trang phục vô cùng thời thượng.

Hai mẹ con Đái Thục Phương và Hoắc Trì từ bên ngoài trở về, nhìn thấy cô bé này ở cửa đều sửng sốt một chút.

Rất nhanh, hai người đều từ trang phục bé gái đoán được thân phận của cô bé.

Tuy rằng Đái Thục Phương rất buồn nôn cách làm người của Vương Anna, nhưng dù sao cũng là ân oán giữa người lớn với nhau, không có cần thiết tức giận lên trẻ con.

Bởi vậy thời điểm bà đi tới, trên mặt mang theo nụ cười nhã nhặn: "Người bạn nhỏ, sao con lại đứng ở cửa nhà cô? Con muốn tìm ai?"

Hoắc Tĩnh trừng mắt to trên dưới đánh giá, cất giọng lanh lảnh hỏi: "Cô là chủ nhân của ngôi nhà này sao? Cô là Đái Thục Phương?"

Bé gái có dung mạo rất đáng yêu, nhưng mở miệng không đáng yêu một chút nào.

Nụ cười trên mặt Đái Thục Phương hơi nhạt một chút: "Không sai, cô chính là chủ nhân nhà này, con tìm cô?"

Hoắc Tĩnh trừng mắt lên, đưa tay đẩy bà một cái, hét lên: "Hồ ly tinh. Đều do bà, là do bà hại cha mẹ tôi cãi nhau, tôi đánh chết bà."

Đái Thục Phương không nghĩ tới một đứa bé mà tính tình lại sẽ ác liệt như vậy.

Bà không có phòng bị, đột nhiên bị đẩy một cái, cả người liên tục lui vài bước.

Sắc mặt Hoắc Trì đột biến, mau bước tới trước đỡ lấy mẹ: "Mẹ, mẹ sao rồi?"

Đái Thục Phương ổn định thân thể, khoát tay một cái nói: "Mẹ không có chuyện gì."

Hoắc Trì sầm mặt lại, buông mẹ mình ra sau đó xông tới nhấc Hoắc Tĩnh lên: "Mày là con gái tiện phụ Vương Anna kia đúng hay không? Có tin hiện tại tao liền bóp chết mày không?"

Hoắc Tĩnh kinh ngạc sững sờ, sau một khắc phục hồi tinh thần lại lập tức trả cho Hoắc Trì quyền đấm cước đá: "Mẹ anh mới là tiện nhân, anh là tiện chủng do tiện nhân sinh ra. . ."

Rất nhanh cô ta liền không nói ra lời, bởi vì cổ của cô ta đã bị Hoắc Trì bóp lấy.

Khuôn mặt cô ta ức đến trắng bệch, tiếp theo lại trướng thành màu xanh tím.

Ánh mắt của cô ta trợn tròn lên, thống khổ mà nhìn thiếu niên trước mắt giống như ác ma, trong lòng rốt cục dâng lên cảm giác sợ sệt.

Đái Thục Phương sợ con trai gây ra án mạng, mau bước tới trước kéo anh: "Trì Nhi, mau mau buông tay."

Hoắc Trì vứt đối phương trên mặt đất, lạnh lùng nói: "Cút. Đừng để tao tiếp tục thấy mày."

Hoắc Tĩnh oa một tiếng khóc lên, từ dưới đất bò dậy rồi khóc lóc bỏ chạy.

Đái Thục Phương lo âu nhìn con trai: "Trì Nhi, con không nên động thủ với con bé."

Không phải bà thánh mẫu, chỉ là dù sao cũng chỉ là một bé gái, lại nói cô ta vẫn là em gái cùng cha khác mẹ của Hoắc Trì.

Không biết có phải là bà quá mẫn cảm hay không, nhưng luôn cảm thấy trong lòng con trai tràn ngập lệ khí, một khi dính đến chuyện có liên quan đến bà, anh sẽ rất dễ dàng trở nên nổi giận.

Bà không hy vọng con trai vẫn sống trong cừu hận và phẫn nộ, đối với sự trưởng thành không hề có một chút chỗ tốt nào.

Hoắc Trì nói: "Mẹ, mẹ yên tâm, con sẽ không để cho bất luận người nào bắt nạt mẹ."

Từ khi bắt đầu có ký ức, bọn họ liền bị người coi là kẻ xấu, thỉnh thoảng bọn họ sẽ bị kéo ra ngoài phê bình, đấu tố, những người kia ác độc chửi bới, quăng đá, xưa nay anh đều không quên.

Từ lúc còn rất nhỏ anh đã phát lời thề, anh nhất định phải bảo vệ ông nội và mẹ, sẽ không để cho bất luận người nào bắt nạt bọn họ, cho dù là cha ruột của mình cũng không được.

Nghe được lời của con, Đái Thục Phương không chỉ không cảm thấy trấn an, trái lại càng thêm lo lắng.

Hoắc Tĩnh khóc lóc chạy về nhà, Vương Anna nhìn thấy con gái khóc đến thở không ra hơi liền vội vàng hỏi cô ta chuyện gì xảy ra.

Hoắc Tĩnh nói mình bị hai mẹ con Hoắc Trì và Đái Thục Phương đánh, nói bọn họ dùng chân đạp, bóp cổ, còn tát mười mấy cái bạt tai.

Vương Anna tức giận đến hai mắt đỏ chót, muốn liều mạng với Đái Thục Phương.

Nhưng Hoắc Chính Sâm lạnh mặt nhìn con gái nói: "Nếu như bọn họ thật sự đối với con như vậy, con cảm thấy mình còn có thể đứng ở chỗ này sao?"

Ông lần đầu tiên phát hiện, không chỉ Vương Anna mà ngay cả con gái cũng không ngoan ngoãn hiểu chuyện như trong tưởng tượng.

Lời nói dối cấp thấp như vậy, cô ta nói ra được cũng quá thiệt thòi.

Bình Luận (0)
Comment