Trên mặt Hoắc Tĩnh không có dấu tay, trên người cũng không có vết thương, ngay cả cái cổ cũng nhìn không ra bất kỳ dấu vết nào.
Lúc đó tuy rằng Hoắc Trì nổi nóng, nhưng anh không phải ác ma điên cuồng giết người, xưa nay không nghĩ tới muốn lấy mạng đối phương, cho nên ra tay chỉ dùng mấy phần sức mạnh.
Vừa mới bắt đầu trên cổ Hoắc Tĩnh thật sự lưu lại dấu tay, nhưng một đường chạy về nhà thì dấu vết kia rất nhanh đã tiêu tan.
Hoắc Tĩnh bị cha mắng đến sững sờ, chột dạ không dám nhìn cha: "Bọn họ. . . Bọn họ thật sự đánh con."
Hoắc Chính Sâm đột nhiên tăng cao vài dB, lớn tiếng mắng: "Đến lúc này con còn dám nói dối? Con cho rằng mọi người đều mắt mù như con sao? Con nói bọn họ đánh con, vậy đưa vết thương ra đây. Nếu như trên người con có vết thương, chúng ta hiện tại lập tức đi báo cảnh sát."
Hoắc Tĩnh bị sợ hết hồn, oa một tiếng lần thứ hai khóc lên.
Vương Anna vừa tức vừa chua xót: "Đến lúc này mà anh còn che chở cho hai mẹ con kia, lẽ nào Tĩnh nhi không phải con gái của anh sao? Trái tim của anh quả thật đã lệch đến nách rồi."
Hoắc Chính Sâm: "Hiện tại là Tĩnh Nhi gây sự còn nói dối, em không dạy dỗ nó, trái lại còn muốn che chở, em làm vậy không phải đang giúp nó, mà là hại nó."
Hai người lần thứ hai xảy ra cãi vã kịch liệt.
Hai đứa bé bị dọa đến oa oa khóc lớn, trong lòng Hoắc Tĩnh vừa sợ vừa hối hận, sớm biết cô ta liền không đi tìm hai mẹ con kia.
Cho đến cuối cùng, Hoắc Chính Sâm cũng mệt mỏi: "Mọi người thu thập đồ vật, hai ngày nữa chúng ta liền rời khỏi thủ đô."
Ông ở lại chỗ này, ngoại trừ phải giúp nhà họ Hoắc cầm lại thứ vốn dĩ thuộc về bọn họ ra, còn có tâm tư muốn cho con gái và con trai nhỏ làm quen với Hoắc Trì, cùng nhau ở chung thật tốt.
Bây giờ nhìn lại, chỉ có ông mong muốn điều đó.
Quên đi, ông vẫn nên mang theo bọn họ rời đi thôi.
Rất nhanh, Hoắc Chính Sâm chuẩn bị tốt tem phiếu, sau đó cáo biệt cha mình, mang theo ba mẹ con Vương Anna rời khỏi thủ đô.
Nhà họ Hoắc hoàn toàn yên tĩnh.
Thời gian như nước chảy qua, đến lúc tháng mười, một tin tức lần thứ hai khiến tất cả mọi người đều bối rối.
Cấp trên truyền đạt văn kiện, nói một năm này là lần cuối cùng nộp lên lương thực cho quốc gia, từ đây về sau, toàn bộ đất ruộng của đội sản xuất đổi thành trách nhiệm quản lý của từng gia đình.
Cái gọi là trách nhiệm quản lý của từng gia đình, chính là đội sản xuất lấy gia đình làm đơn vị, phân đất ruộng cho nông dân, từ đây tự bọn họ trồng trọt, tròn khuyết tự chịu.
Tiếp đó, trên trấn có người bắt đầu lén lút làm buôn bán nhỏ, chuyện làm ăn của Cung tiêu xã và Tiệm bách hóa cũng bởi vậy trở nên càng ngày càng kém.
Nhà họ Kiều dưới sự giúp đỡ của nhà họ Thẩm lại mua một căn phòng ở trên trấn, bốn phòng thêm một đại viện, vừa lúc cách ngôi nhà kia của Đại Kiều không xa.
Lại qua một năm, công xã và đội sản xuất đều giải tán, nhà họ Kiều cũng làm ra một quyết định, bọn họ muốn chuyển gia đình vào trong trấn.
Nhà họ Kiều chuyển nhà muốn dọn lên trấn trên đương nhiên không phải hứng thú nhất thời.
Đây là quyết định sau khi suy nghĩ cặn kẽ.
Trước khi đưa ra quyết định này, hai anh em Kiều Chấn Quân và Kiều Chấn Dân về nhà một chuyến, cũng nói với cha mẹ về kế hoạch tiếp theo.
Kiều Chấn Quân và Kiều Chấn Dân chuẩn bị mở một cửa hàng nhỏ ở trấn trên, bán một ít đồ dùng hằng ngày, ăn dùng đều có, củi gạo mắm muối tương dấm, kẹo bánh quy điểm tâm, còn có đặc sản các địa phương, chỉ cần là đồ dùng sinh hoạt thường dùng bọn họ đều sẽ bán.
Mấy thứ như kẹo bánh quy điểm tâm này có thể trực tiếp nhập hàng từ xưởng thực phẩm, trước khi bọn họ về nhà cũng đã thương lượng ổn thỏa với xưởng trưởng..
Bởi vì hai anh em bọn họ làm việc đều cẩn thận, thành thật chịu khó, hơn nữa còn có một tầng quan hệ với nhà họ Thẩm, cho nên ấn tượng của xưởng trưởng với hai anh em rất tốt, chỉ do dự một chút liền đồng ý.
Bởi vì trực tiếp nhập hàng từ trong xưởng, không chỉ có tiết kiệm được phí vận chuyển mà còn tiết kiệm được phí trung gian, cứ như vậy, những khoản tiết kiệm được là lợi nhuận của bọn họ.
Còn đặc sản địa phương, lúc Kiều Chấn Dân đưa hàng sẽ chọn mua, còn nhờ các tài xế khác mua giúp, sau khi quay về trả bọn họ một chút phí vất vả, bọn họ đều rất sẵn lòng giúp đỡ.
Mở một cửa hàng nhỏ, thật ra chỉ cần hai người lớn thay phiên trông coi là được, chỉ là Kiều Chấn Dân không có vợ, một mình Lâm Tuệ nhất định không lo được.
Vì thế, liền nhờ cha mẹ bọn họ qua giúp đỡ, nhưng nếu nhà hai và nhà năm đều đã dọn lên trấn trên, vậy chẳng phải chỉ còn một mình nhà lớn hay sao?