10% nghe không nhiều lắm, nhưng mua nếu mua nhiều đồ, vậy tính ra có thể bớt mấy đồng tiền, mấu chốt là trước đó chưa từng có nơi nào giảm giá, chuyện này khiến mọi người không chỉ cảm thấy kiếm lời, hơn nữa còn cảm thấy rất mới lạ.
Phải biết rằng trước đó mọi người tới Cung Tiêu Xã hoặc bách hóa mua đồ, không chỉ phải nhìn sắc mặt nhân viên bán hàng, lại còn không thể hỏi nhiều, nếu không tùy lúc đều có khả năng bị mắng, đối với loại chuyện muốn giảm giá kiếm lời này, không ai dám nói.
Bởi vì đồ nhà họ Kiều bán đều là đồ cần dùng hàng ngày, cho dù hiện tại chưa dùng, sau này cũng sẽ dùng, cho nên hướng về phía giảm giá, rất nhiều người đều qua đây mua.
Sau khi những người này mua, lại quay về tuyên truyền với hàng xóm, nghe thấy có lợi, nên một đám bác gái, dì thím kết bè kết đội mà đến, nhà họ Kiều bận đến không ngừng chân.
Bọn họ vốn còn lo lắng không có ai qua mua, không nghĩ tới ngày đầu tiên khai trương đã bán tốt như vậy!
Mọi người tuy mệt đến không chịu được, nhưng trong lòng mọi người đều rất vui, làm việc cũng rất nhiệt tình, cho dù là Vạn Xuân Cúc cũng không nói bất kỳ cái gì.
Tới chạng vạng, nhà họ Kiều đóng cửa hàng tạp hóa, tính toán tổng lợi nhuận, trừ đi phí tổn, vậy mà kiếm lời tận 30 đồng!
Cả người Vạn Xuân Cúc đều phấn khởi, khuôn mặt lớn như bánh nướng nghẹn đến đỏ bừng: “Má ơi, một ngày kiếm 30 đồng, vậy một tháng chẳng phải là…… Bao nhiêu? Em không tính được!”
Kiều Chấn Quốc cười nói: “Vợ à, em xem đi, lúc trước kêu em đi học xoá nạn mù chữ em không đi, hiện tại mất mặt chưa?”
Mặt Vạn Xuân Cúc nghẹn đến đỏ bừng: “Anh giỏi anh tới, anh nói cho em xem một tháng có bao nhiêu!”
Kiều Chấn Quốc nói: “3 với 3 là 6, một ngày 30 đồng, một tháng chính là…… 600 đồng!”
“Một ngày 30, một tháng là 900! Hơn nữa đây là ngày đầu tiên, bởi vì có giảm giá mới bán được nhiều như vậy, sau này lợi nhuận nhất định sẽ không tốt như hôm nay, mấy đứa phải có chuẩn bị tâm lý!”
Kiều Tú Chi trợn trắng mắt nhìn trần nhà, thật sự không muốn nhìn cặp vợ chồng ngu xuẩn này!
Vạn Xuân Cúc nghe được sau này sẽ không kiếm nhiều như vậy, lập tức ỉu xìu.
Kiều Tú Chi liếc mắt nhìn bọn họ một cái nói: “Còn nữa, từ hôm nay trở đi hai vợ chồng con đi học chữ tính toán một lần nữa đi!”
Hôm nay khách hàng tới mua đồ, mỗi lần Vạn Xuân Cúc đều thu nhiều tiền của khách, nếu không phải có bọn họ ở bên cạnh nhìn, nhất định đã đắc tội khách hàng!
Kiều Chấn Quốc tuy tốt hơn vợ ông ta một chút, nhưng cũng không tốt đi đâu, vợ ông ta là thu thêm tiền, ông ta thì thu thiếu tiền, nếu để ông ta trông giữ cửa hàng, không đến một tháng, bọn họ sẽ phải mệt chết!
Vạn Xuân Cúc nghe mẹ chồng nói, lập tức thay đổi sắc mặt: “Mẹ, cái này có thể không học không?”
Bà ta đã một đống tuổi, còn đi học chữ học tính toán, truyền ra ngoài chẳng phải khiến người ta cười rớt răng sao?
Mấu chốt là vừa nhìn thấy sách vở bà ta sẽ choáng váng đầu óc buồn ngủ, lúc trước khi còn trẻ bà ta cũng đi lớp xóa nạn mù chữ một hai lần, mỗi lần đi vào không đến hai phút bà ta đã đi gặp Chu Công, ngủ còn hơn ở nhà!
Kiều Chấn Quốc cũng không phải rất muốn học tập: “Mẹ, con cảm thấy tri thức của con đủ dùng rồi!”
Kiều Tú Chi thật sự muốn nói đủ dùng cái đầu con: “Không muốn học cũng được, hai người ngày mai quay về trong thôn đi làm trồng trọt đi, trồng trọt thì không cần tính toán!”
Kiều Chấn Quốc nghe vậy, lập tức sửa giọng: “Mẹ, con nghe mẹ, đêm nay con đi học tập!”
Vạn Xuân Cúc nghe thấy người đàn ông nhà mình nói như vậy, bà ta cũng chỉ có thể ủy khuất đáp: “Vậy…… Từ đêm nay con cũng bắt đầu học tập.”
Vào lúc ban đêm cơm nước xong sau, Kiều Chấn Quốc cùng Vạn Xuân Cúc liền ngồi ở bàn học thượng bắt đầu rồi bọn họ thống khổ học tập kiếp sống.
Hai vợ chồng đúng là một loại, Kiều Đông Anh mới giảng bài cho bọn họ không đến mười phút, hai người bọn họ đã mơ màng sắp ngủ.
Nếu là đổi thành những người khác còn tốt, nhưng ở trước mặt bọn họ chính là Kiều · thiết diện vô tư · Đông Anh.
Chỉ thấy Kiều Đông Anh nhíu mắt, dây mây trong tay “Bang” một tiếng đập trên tay cha mẹ: “Đều chuyên tâm cho tôi!”
“A a a……” Vạn Xuân Cúc vén tay áo, cánh tay thêm một vết máu, “Con nhóc chết tiệt kia, mẹ là mẹ con, sao con có thể xuống tay mạnh như thế?”
Kiều Đông Anh xụ mặt nói: “Chiến trường không cha con, lớp học không mẹ con, hiện tại con là giáo viên Kiều, nếu hai người còn dám ngủ gật, con còn đánh hai người!”
Vạn Xuân Cúc: “……”
Kiều Chấn Quốc bị đánh lại không tức giận, ngược lại cười ngây ngô ha ha “Giáo viên Kiều, nếu mẹ con còn dám ngủ gật, con cứ đánh mạnh tay!”
Vạn Xuân Cúc: “…………”
Tức chết rồi, tên khờ này sao không nói chính ông ta?
Kiều Đông Anh trợn trắng mắt nhìn trần nhà, tiếp tục đi học.
Nhưng hai người quá ngu xuẩn, người dạy tức giận đến nổi trận lôi đình, người học khổ không nói nên lời.
Nhưng dù khổ hay mệt cũng được, trước khi Kiều Tú Chi nói ngừng, bọn họ đều cần tiếp tục!