Thành tích của Đại Kiều đều có tiếng ở toàn bộ huyện thành, mỗi lần trong huyện và trấn trên thi cùng nhau, cô đều đánh bại học sinh huyện thành lấy vị trí đầu.
Mấy trường trung học trong huyện đều muốn cô qua học, nhưng Đại Kiều từ chối.
Cô không muốn rời khỏi nhà, hơn nữa chuyện học của cô hiện giờ đều dựa vào tự học là chính, cho nên học ở đâu cũng giống nhau.
Nửa tháng trước, cô viết chuyện đi du ngoạn thủ đô thành một bài văn, trong bài văn viết kỹ càng tỉ mỉ sự phát triển phồn vinh của thủ đô.
Cô còn kết hợp thời sự, nói hiện giờ quốc gia phát triển mạnh phương diện giáo dục, một lần nữa khôi phục kỳ thi đại học, lại cổ vũ phát triển kinh tế, cô tin tưởng tương lai tổ quốc sẽ càng ngày càng tốt hơn.
Trong bài văn cô viết, cảnh sắc thủ đô được miêu tả sinh động như thật, sau khi đọc giống như tự mình đi du lịch.
Mà cô nói về triển vọng của quốc gia trong tương lai, lại khiến bài văn này bay lên một trình độ mới, bài văn này không chỉ còn là một bài bút ký du lịch và tâm đắc.
Sau khi giáo viên chấm bài nhìn thấy, trong lòng rất kích động, đồng thời cảm thấy trình độ bài văn này hoàn toàn vượt qua trình độ một học sinh sơ trung năm hai nên có.
Cô ấy tuyên dương bài của Đại Kiều trong lớp, xong việc còn đề cử bài văn của Đại Kiều với người thân đang làm việc ở báo xã thành phố.
Sau khi người thân của cô ấy nhìn thấy, cũng cảm thấy đây là một bài văn hay, cảm thấy hoàn toàn đủ trình độ đăng lên báo chí.
Bởi vì muốn đăng trên báo chí, việc này cần chủ nhân đồng ý, cho nên giáo viên ngữ văn gọi Đại Kiều vào văn phòng hỏi.
Vừa mới hỏi, các giáo viên khác trong văn phòng cũng biết, tiếp theo hiệu trưởng cũng biết.
Hiệu trưởng vừa khiếp sợ vừa kích động: “Cô Lâm, cô nói thật sao? Tòa soạn báo thành phố thật sự muốn đăng bài văn bạn học Kiều Niệm Niệm viết sao?”
Nếu thật sự đăng lên, đến lúc đó trường học bọn họ cũng sẽ nổi danh theo, quả thật là cơ hội ngàn năm có một!
Cô Lâm gật đầu: “Người thân kia của tôi nói, bạn học Kiều Niệm Niệm viết văn rất mới mẻ độc đáo, lối hành văn rất hay, chỉ cần bản thân em ấy đồng ý, cuối tuần có thể lên báo! Kiều Niệm Niệm, chuyện cô nói em đều nghe hiểu chứ?”
Đôi mắt của mọi người lập tức đặt trên người Đại Kiều.
Đại Kiều gật đầu: “Em nghe hiểu, em đồng ý đăng!”
Nghe Đại Kiều nói, trong lòng hiệu trưởng thở dài nhẹ nhõm một hơi, sau đó lại nhảy lên: “Chuyện tốt như vậy, chúng ta cần tuyên truyền rộng rãi!”
Trình độ giáo dục của trấn trên vẫn luôn kém trên huyện, nhiều năm qua vẫn luôn bị đè ép, nhưng từ khi Kiều Niệm Niệm đến đây, trường học bọn họ liền gắng sức đuổi theo!
Đã vô số lần ông ấy cảm thấy, lúc trước ông ấy quyết định dùng những điều kiện đó đoạt lấy Kiều Niệm Niệm thật sự quá đúng!
Một tuần sau, bài văn Đại Kiều viết được đăng trên báo chí, cũng lấy được 6 đồng tiền nhuận bút.
Tuy tiền nhuận bút không nhiều lắm, nhưng quan trọng là phần vinh quang kia!
Phải biết rằng đó chính là báo chí, đừng nói một học sinh sơ trung năm hai như cô, cho dù là giáo viên trong trường và hiệu trưởng đều chưa từng được lên báo, nhưng hôm nay một học sinh trung học như cô làm được!
Rất nhanh, người trong toàn trường đều biết, người lớp khác đều chạy đến lớp một để nhìn Đại Kiều.
Đại Kiều lên báo nổi danh toàn trường, nhưng lúc này mọi người vẫn không nhịn được qua đây.
Thời đại bây giờ, rất nhiều đơn vị đều đặt báo giấy, người đi làm ở đơn vị rất thích đọc báo, về nhà liền hỏi chuyện này.
Vì thế hôm nay, gia trưởng trong rất nhiều nhà đều nhắc con mình mãi, nói Kiều Niệm Niệm viết văn có thể lên báo, vì sao bọn nó không làm được.
Cũng trong ngày hôm nay, rất nhiều đứa trẻ thầm ‘Hận’ con nhà người ta Đại Kiều này trong lòng.
——
Tới khi nghỉ hè, lợi ích của cửa hàng nhỏ nhà họ Kiều càng ngày càng tốt.
Bởi vì cửa hàng tạp hóa nhà họ Kiều bán rất nhiều mặt hàng, lại không lừa già dối trẻ, cho nên mọi người đều thích tới nơi này mua đồ.
Cứ như vậy, nhà họ Kiều đứng vững gót chân ở trấn trên.
Cả nhà họ Hoắc đều rất nhớ Đại Kiều, còn chưa nghỉ bọn họ đã gửi thư qua đây, kêu Đại Kiều nghỉ học thì qua thủ đô chơi.
Đại Kiều vốn không định qua, nhưng đến ngày nghỉ thứ năm, Hoắc Trì liền xuất hiện ở nhà họ Kiều.
“Anh Hoắc Trì, sao anh lại qua đây?” Đại Kiều nhìn anh Hoắc Trì từ trên trời giáng xuống, đôi mắt mở lớn.
Hoắc Trì duỗi tay xoa đầu cô nói: “Anh qua đây đón em, nếu anh không tự mình qua đây, em nhất định không muốn qua!”
Hơn nữa ngồi xe lửa phải nhiều ngày như vậy, anh cũng không yên tâm để một mình cô đi, cho nên vừa nghỉ anh liền lập tức ngồi xe lửa qua đây.
Đại Kiều hơi chu miệng: “Anh đừng làm rối tóc em, em vừa bện tóc xong.”
Hoắc Trì nhớ tới khi còn nhỏ mỗi lần cô đổi kiểu tóc, sẽ hỏi mình cô đẹp hay không, khóe miệng không nhịn được cong lên.
Đại Kiều thấy anh cười đến không thể hiểu được: “Anh Hoắc Trì, anh cười cái gì?”
Hoắc Trì lắc đầu: “Không có gì, chỉ là cảm thấy…… HÌnh như em xấu đi.”
Đại Kiều trừng to mắt, hừ hừ: “Anh Hoắc Trì nói bậy, em rõ ràng lớn lên rất đẹp!”
Hoắc Trì còn chưa kịp trả lời, một cục bột đen thui liền vọt vào đây.