Bởi vậy nhà họ Hoắc mới nhiệt tình chờ đợi Đại Kiều qua đây như vậy, ngoại trừ thật lòng thích, cũng là muốn tạo cơ hội cho đôi thanh mai trúc mã nhỏ này.
Đương nhiên, nhà họ Hoắc chắc chắn sẽ không ép buộc Đại Kiều.
Nếu sau khi lớn lên, Đại Kiều không có tình cảm với Hoắc Trì, vậy nhà họ Hoắc sẽ coi cô như con gái gả ra ngoài mà chuẩn bị của hồi môn cho cô!
“Tới đây, Đại Kiều, đây là váy dì Phương mua cho cháu, cháu xem có thích hay không?”
Ăn xong cơm, Đái Thục Phương liền kéo Đại Kiều đến phòng bà, mở tủ quần áo chuẩn bị cho cô, chỉ thấy bên trong treo đầy các loại váy liền áo đủ màu.
Đại Kiều biết người nhà họ Hoắc đều rất thích cô, nhưng khi nhìn thấy một tủ quần áo đầy ngập, cô vẫn không nhịn được kinh ngạc!
Đôi mắt cô trừng lớn, mềm giọng nói: “Dì Phương, đây cũng quá nhiều rồi? Hơn nữa không phải trước đó dì đã gửi váy cho cháu rồi sao?”
Đái Thục Phương lấy từng cái váy ra, sau đó so tới so lui trên người Đại Kiều: “Không nhiều, không nhiều, đám váy này mỗi ngày cháu đổi một bộ, nếu không thích thì ném qua một bên, cháu không cần có chút gánh nặng tâm lý gì, chút tiền ấy dì Phương cho nổi!”
Lúc mới vừa mang thai Hoắc Trì, bà thường xuyên cười nói với Hoắc Chính Sâm, hy vọng trong bụng là một bé gái, như vậy bà có thể trang điểm cho con gái mỗi ngày, hai mẹ con mặc quần áo giống nhau, đáng tiếc sau này chui ra lại là một đứa con trai.
Nhớ rõ khi đó Hoắc Chính Sâm nắm tay bà, an ủi nói ông sẽ không ngừng cố gắng, để con con gái bọn họ nhanh chóng tiến vào nhà họ Hoắc!
Sau khi bà nghe xong lập tức dở khóc dở cười, thật ra mặc kệ là con trai hay con gái, chỉ cần là con bọn họ, bà đều sẽ yêu chúng nó, bà vốn tưởng rằng bọn họ rất nhanh sẽ có con gái, ai biết…… Người tính không bằng trời tính!
Nhớ tới thời gian trước kia, Đái Thục Phương chua xót mũi, hốc mắt đột nhiên có chút đỏ.
Đại Kiều chú ý tới dì Phương khác thường, đỡ tay bà sốt ruột hỏi: “Dì Phương, dì làm sao vậy? Là chỗ nào không thoải mái sao?”
Đái Thục Phương lắc đầu, xua tan chút thương cảm trong lòng, cười nói: “Dì Phương không có việc gì, tới đây, cháu mau thử xem, làn da cháu trắng như vậy, mặc vào nhất định rất đẹp!”
Đại Kiều không đành lòng gạt bỏ ý tốt của dì Phương vì thế liền cầm váy đi vào phòng để thay quần áo.
Trước khi Đái Thục Phương gả chồng là thiên kim tiểu thư, sau khi gả chồng, nhà họ Hoắc lúc ấy là phú ông số một thủ đô, nói cách khác, từ khi ra đời bà đã không thiếu tiền tiêu, hơn nữa bà thích trang điểm, cho nên bà vẫn luôn đi đầu mọi trào lưu thời thượng, vì thế ánh mắt chọn quần áo của bà đương nhiên sẽ không kém.
Váy liền áo mà bà ấy mua cho Đại Kiều, có một số là trang phục làm sẵn, có một số là đồ thủ công đặt làm, nhưng dù là loại nào, đều rất phù hợp với độ tuổi và khí chất của Đại Kiều.
Váy liền áo màu trắng mặc trên người Đại Kiều, càng khiến làn da cô thêm trắng nõn, cả người mềm mại như đóa hoa đầu mùa xuân nở rộ tươi tắn, non non mềm mềm, khiến người ta vừa nhìn liền sinh lòng thương tiếc.
“Ai da, dì biết cháu mặc váy này sẽ rất đẹp mà!”
Đái Thục Phương nhìn Đại Kiều như tiểu tiên nữ, thật là hận cô không phải con gái ruột của mình.
Ngay lúc này, Hoắc Trì đi đến.
Đái Thục Phương thấy con trai đi đến, vội vàng vẫy tay nói với anh: “Trì nhi, con mau xem xem, em gái Đại Kiều của con mặc váy này đẹp hay không?”
Đại Kiều cũng không phải người ngượng ngùng, xoay một vòng tại chỗ, nghiêng đầu hỏi: “Anh Hoắc Trì, em đẹp không?”
Giọng cô mềm mại, tiếng “anh Hoắc Trì” này giống như gạo nếp dính đường, quả thực dính vào tận trong lòng người ta!
Hoắc Trì nhìn Đại Kiều trắng nõn tươi đẹp như hoa trước mắt, mặt nóng lên, sau đó tim nhanh chóng nhảy lên: “Cũng…… Tạm được.”
Đại Kiều nghe vậy, miệng hơi chu lên: “Anh Hoắc Trì, anh phải nói rất đẹp!”
Hoắc Trì đột nhiên không dám nhìn vào mắt cô, bên tai đỏ lên từng chút một: “Trước đó anh thấy Tiểu Đông Vân tự luyến như vậy, anh còn không rõ là giống ai, hiện tại nghĩ ra hẳn là con bé bị em ảnh hưởng, từ nhỏ em cũng tự luyến như vậy!”
Đại Kiều càng thêm bất mãn, hai má phình phình: “Anh Hoắc Trì bọn em không phải tự luyến, bọn em là tự tin!"
Hoắc Trì nhướng mày: “Tự tin?”
Tiểu Đông Vân lớn lên vừa xấu vừa đen, có thể có tự tin như vậy, cũng là một chuyện cực kỳ hiếm lạ.
Đái Thục Phương vốn muốn để con trai qua khen Đại Kiều, để bọn nó bồi dưỡng ăn ý và tình cảm từ nhỏ, không nghĩ tới con trai không phối hợp như vậy!
Bà ghét bỏ đẩy con trai ra bên ngoài: “Đi ra ngoài, đi ra ngoài, nhìn thấy con là chọc Đại Kiều tức giận!”
Đại Kiều trốn sau lưng dì Phương làm mặt quỷ với anh.
Hoắc Trì thấy dáng vẻ cùng chung kẻ địch của mẹ và Đại Kiều, bất đắc dĩ cười: “Được, vậy con không quấy rầy hai người nữa.”
Đối với việc mẹ và ông nội thích và yêu thương Đại Kiều như vậy, trong lòng anh không chút ghen ghét, ngược lại cảm thấy rất vui vẻ.
Trong mắt anh, đối tốt với Đại Kiều hơn cũng không quá!