Đoàn Sủng Cẩm Lý Ở Thập Niên 70 (Bản Dịch Full)

Chương 460 - Chương 460. Gặp Lại Đáp Trật

Chương 460. Gặp lại Đáp Trật Chương 460. Gặp lại Đáp Trật

Nhìn từ bên ngoài, hoa khô kia cũng không khác gì so với những loại hoa khô khác, quá trình chế biến cũng không có gì đặc biệt, không biết ở giữa vì sao mà có công dụng thần kỳ như vậy.

Hoắc Hoa Thanh nghĩ không rõ, nhưng ông biết chuyện này tuyệt đối không thể để những người khác biết, nếu không sẽ mang đến tai họa ngập đầu cho Đại Kiều!

Còn hàng xóm bên kia, ông cũng chỉ có thể nói dối, nói đây là hoa khô trước kia bạn cũ đưa cho ông, hiện giờ bạn cũ đã qua đời, ông cũng không biết hoa khô này từ đâu tới.

Cũng không phải ông không muốn giúp hàng xóm, chỉ là giữa hàng xóm và Đại Kiều, ông không chút do dự chọn bảo vệ Đại Kiều.

Đại Kiều ở nhà họ Hoắc một ngày, liền nhắc tới chuyện muốn tới đại học Sư Phạm thăm chị họ Kiều Đông Hà.

Đái Thục Phương nghe vậy, lập tức tự trách: “Xem đầu óc của dì này, sao có thể quên mất chuyện quan trọng như thế! Đáng lẽ hôm qua dì nên phái người đi đón cả chị họ cháu nữa!” Đại Kiều tri kỷ nói: “Dì Phương không cần tự trách, cháu không trách dì.”

Đái Thục Phương thấy cô hiểu chuyện như vậy, trong lòng càng thích không chịu được.

Bà vội vàng sắp xếp tài xế đưa cô qua đại học Sư Phạm, bởi vì bà còn có chuyện, vì thế liền để Hoắc Trì cùng đi với cô.

trên xe hơi, nhà họ Hoắc rất săn sóc chuẩn bị cho cô rất nhiều đồ ăn vặt.

Hoắc Trì vừa bóc gói đồ ăn vặt cho cô, vừa đặt đồ ăn vặt vào tay cô, động tác cực kỳ tự nhiên, giống như trước kia đã làm quen vậy.

Đại Kiều cũng không cảm thấy không ổn, giống như sóc con, nhét đến hai má phồng lên, vừa ăn vừa nói cho Hoắc Trì biết những chuyện ở nhà họ Kiều trong khoảng thời gian này.

Hoắc Trì nghe rất thực chuyên chú, không chê cô nói nhiều chút.

Tài xế ngồi phía trước thấy thế, trong lòng rất cảm thán, nhà họ Hoắc đối với thiếu nữ đến từ nông thôn này thật tốt, tốt đến mức khiến người ta đố kỵ!

Trong mắt hắn, Đại Kiều phải tích được phúc đức mấy đời mới có thể khiến cho một nhà già trẻ nhà họ Hoắc đều thích cô như vậy.

Nhưng hắn chỉ biết một mà không biết hai, nếu hắn biết Đại Kiều đã làm những gì cho nhà họ Hoắc, chỉ sợ sẽ không nói như vậy.

Bởi vì đại học khai giảng tương đối muộn, cho nên lúc này tiểu học đã nghỉ, nhưng mấy người Kiều Đông Hà còn chưa được nghỉ.

Lúc Đại Kiều đi qua, Kiều Đông Hà đang đi học, cô và Hoắc Trì tùy tiện đi dạo trong sân trường.

Học sinh trong sân trường nhìn thấy bọn họ, đều không nhịn được mà nhìn thêm mấy cái, hai người lớn lên thật sự là quá đẹp, hơn nữa còn ăn mặc rất thời thượng, vừa thấy liền biết không phải đứa bé nhà người thường.

Nhưng mà xem thì xem, trong lòng mọi người cũng không có suy nghĩ gì.

Dù Đại Kiều xinh đẹp, nhưng cũng mới chỉ là cô bé 12 tuổi, ở giữa đám sinh viên, cô chỉ là em gái.

Đột nhiên, phía trước có một cô gái chạy tới, đang đuổi theo một người con trai phía trước, nũng nịu nói: “Minh Thành, sao mấy hôm nay anh không đi tìm em, em vẫn luôn ở trường học đợi anh!”

Người đàn ông tên Minh Thành kia cũng không thèm nhìn cô gái, lạnh nhạt nói: “Đồng chí Đáp, chúng ta chỉ là người xa lạ bèo nước gặp nhau, trước đó tuy đã gặp qua một hai lần, nhưng bản chất chúng ta vẫn là người xa lạ, sau này cô làm ơn đừng tới quấy rầy tôi nữa được không?”

Vốn dĩ Đại Kiều cũng không chú ý tới bọn họ, nhưng nghe thấy từ “Đồng chí Đáp”, cô không khỏi tò mò nhìn qua.

Chỉ thấy cô gái kia quay lưng về phía cô, tóc ngắn, quần áo nửa cũ nửa mới, nhìn qua thân hình kia, rất giống Đáp Trật, vợ của Cẩu Thặng đầu trọc.

Chủ yếu là người họ Đáp quá ít, cho nên cô rất hoài nghi cô gái trước mắt chính là Đáp Trật.

Hoắc Trì thấy cô ngơ ngẩn nhìn cô gái kia, liền hỏi nói: “Em đang nhìn cái gì?”

Đại Kiều thò lại gần, nhỏ giọng nói: “Anh còn nhớ người đàn ông tên Cẩu Thặng trong thôn không?”

Hơi thở cô lướt qua cằm anh, ngứa, Hoắc Trì ngẩn ra một chút: “Nhớ rõ, sao tự dưng lại nhắc đến anh ta?”

Đại Kiều nói: “Người phụ nữ kia hẳn là vợ của anh ta, trước đó sau khi thi đỗ đại học thì không có tin tức, mọi người đều nói cô ta bỏ chồng bỏ con chạy mất, không nghĩ tới lại xuất hiện ở chỗ này!”

Hoắc Trì ngẩng đầu nhìn theo ánh mắt cô.

Anh rời khỏi đội sản xuất đã 5 năm, đã sớm quên Đáp Trật trông như thế nào, nhưng đối với những người vứt bỏ người nhà, dù là nam hay nữ, anh đều căm thù đến tận xương tuỷ!

Tròng mắt anh xoay một vòng, nói: “Con của cô ta và Cẩu Thặng tên là gì?”

Đại Kiều chớp đôi lông mi cong dài, hiếu kỳ nói: “Anh Hoắc Trì, anh muốn làm cái gì?”

Hoắc Trì chớp mắt giống cô: “Một lát nữa em sẽ biết, hiện tại em mau nói cho anh biết con bọn họ tên gì!”

Đại Kiều nói: “Trai tên Lưu Tiểu Hổ, bé gái nhỏ tên Lưu Tiểu Anh, một đứa năm tuổi, một đứa chỉ có ba tuổi.”

Bình Luận (0)
Comment