Đoàn Sủng Cẩm Lý Ở Thập Niên 70 (Bản Dịch Full)

Chương 461 - Chương 461. Phá Đám

Chương 461. Phá đám Chương 461. Phá đám

Hoắc Trì nghe thấy bọn trẻ còn nhỏ tuổi như vậy, đáy mắt hiện lên một tia phẫn nộ: “Em trốn phía sau gốc cây chờ anh, anh đi qua một lát!”

Trong lòng Đại Kiều có chút đoán được anh muốn làm cái gì, nhưng không định ngăn cản, giống một bé ngoan chạy đi núp sau gốc cây.

Hoắc Trì thấy cô giống cô bé đang chơi trò trốn mèo, khóe miệng không nhịn được cong lên.

Tiếp theo, anh đi qua bên người Đáp Trật.

Chạy vài bước lại quay đầu lại, trừng mắt nói: “Vợ Cẩu Thặng, sao cô lại ở đây? Người đàn ông nhà cô với bọn trẻ tìm cô đến sắp điên rồi, cô không nhận được thư của bọn họ sao?”

Đáp Trật vừa mới dỗ được Lâm Minh Thành, không nghĩ tới giữa đường đột nhiên sẽ nhảy ra một Trình Giảo Kim như vậy!

Cô ả bị dọa đến trắng mặt: “Cậu….. Cậu nhận sai người rồi, tôi không quen cậu!”

Hoắc Trì sao có thể dễ dàng buông tha cô á như vậy: “Nhận sai người? Chẳng lẽ cô không phải tên Đáp Trật, nữ thanh niên trí thức của đội sản xuất Thất Lý thi đậu trung cấp sao?”

Thông tin của mình cũng bị nói ra, sắc mặt Đáp Trật lập tức trắng như giấy, toàn thân nhịn không được mà run rẩy.

Người đàn ông bên cạnh cô ả nhìn Hoắc Trì, lại quay đầu nhìn Đáp Trật sắc mặt tái nhợt, cau mày hỏi: “Xin hỏi đây là có chuyện gì? Cậu nói Đồng chí Đáp đã kết hôn?”

Trước đó khi Lâm Minh Thành tới trường dạy nghề tìm bạn học có quen Đáp Trật, Đáp Trật xinh đẹp ôn nhu, rất phù hợp với điều kiện chọn vợ kén chồng của anh ta, cho nên anh ta rất có thành ý tỏ vẻ muốn theo đuổi đối phương.

Nhưng Đáp Trật chỉ chơi đùa với anh ta, trước đó còn cố ý nói trước mặt bạn học là bọn họ chỉ là người xa lạ bèo nước gặp nhau, kêu anh ta sau này đừng đi quấy rối cô ta!

Anh ta cũng là người sĩ diện, cho dù thích cô ả cũng dập tắt ý nghĩ này, ai biết chưa đến nửa tháng, cô ả lại đuổi theo, nói trong lòng cô ả đã sớm có anh ta, lúc ấy nói vậy cũng chỉ vì muốn khảo nghiệm anh ta!

Anh ta suýt chút nữa đã bị cô ả thuyết phục, nhưng ngay lúc anh ta muốn suy xét tha thứ cho cô ả, thiếu niên này lại xuất hiện.

Hoắc Trì nói: “Đúng vậy, vị đồng chí Đáp Trật này năm đó xuống nông thôn là thanh niên trí thức đến đội sản xuất Thất Lý, gả cho một người đàn ông tên Cẩu Thặng ở địa phương, sinh hai đứa nhỏ, con trai tên Lưu Tiểu Hổ, con gái tên Lưu Tiểu Anh, chỉ là sau khi đồng chí Đáp Trật này thi đậu trung cấp giống như bốc hơi nhân gian, không cách nào liên hệ!”

Đáp Trật hận không thể ngất tại đây: “Tôi…… Tôi không có…… Cậu đừng ngậm máu phun người!”

Hoắc Trì cong khóe miệng: “Tôi có ngậm máu phun người hay không, đồng chí nam này chỉ cần tới trường cô tra hồ sơ của cô một chút sẽ biết.”

Nói xong, anh không hề để ý tới bọn họ, xoay người rời đi.

Thân hình Đáp Trật lung lay một chút, muốn nắm tay Lâm Minh Thành, lại nắm vào không khí: “Minh Thành, anh nghe em nói……”

Mặt Lâm Minh Thành nghẹn đến đỏ bừng, đôi mắt bùng cháy lửa giận: “Cô còn muốn nói cái gì? Không nghĩ tới cô lại là loại người này, lúc trước tôi đúng là bị mù!”

Nói xong, anh ta phất tay áo mà đi.

Mặt Đáp Trật lúc đỏ lúc trắng, suýt chút nữa tức hộc máu!

Sau khi cô ả tới trường trung cấp, một lòng muốn tìm một nam nhân có tiền để tái giá, nhưng tuổi cô ả không còn nhỏ, càng quan trọng hơn là cô ả đã sinh hai đứa nhỏ, dáng người biến dạng nghiêm trọng, dưới tình huống như vậy, cô ả đương nhiên kém những cô gái trẻ tuổi đó.

Sau này cô ả quen Lâm Minh Thành, Lâm Minh Thành lớn lên không tệ, kinh tế trong nhà cũng ổn, trong lòng cô ta cũng không quá vừa lòng, điểm tốt duy nhất chính là anh ta là người thành phố.

Cô ả vốn muốn tiếp nhận đối phương, ai ngờ bạn học nam có tiền lớp bên cạnh đột nhiên theo đuổi cô ả, đương nhiên cô ả không chút nghĩ ngợi ném bỏ Lâm Minh Thành, không nghĩ tới bạn học nam kia chỉ là thèm muốn thân thể cô ả!

Sau khi hắn ta ngủ được cô ả, tùy tiện ném cho cô ả một ít tiền, sau đó không hề liên hệ nữa!

Cô ả tức giận đến uy hiếp nói muốn tới chỗ lãnh đạo trường học tố cáo hắn ta, nhưng đối phương không chút lo lắng, còn nói với cô ả lãnh đạo trường học là họ hàng nhà hắn ta, nếu cô ả thật sự đi tố cáo, người bị đuổi sẽ chỉ có cô ả.

Cô ả không còn cách nào, chỉ có thể quay về tìm Lâm Minh Thành, cô ả đã sắp thuyết phục được đối phương, không nghĩ tới……!

Cô ả thật sự hận không thể bóp chết người kia, mà khi cô ả hồi thần, đã không thấy bóng dáng thiếu niên kia nữa.

Hoắc Trì cố ý đi một vòng, mới vòng về bên cạnh Đại Kiều: “Đi thôi, chúng ta đi tìm chị họ em.”

Hai mắt Đại Kiều sáng lấp lánh nhìn anh nói: “Anh Hoắc Trì, anh thật lợi hại!”

Khóe môi Hoắc Trì vô thức cong lên: “Bạn học Kiều Niệm Niệm, em có phát hiện em có chút quá ngưỡng mộ anh hay không? Nhưng em muốn ngưỡng mộ cứ ngưỡng mộ đi, anh sẽ không ngăn cản em.”

Đại Kiều nghe được lời này, không nhịn được phụt một tiếng bật cười: “Anh Hoắc Trì, anh còn nói em tự luyến, thì ra anh mới là người tự luyến nhất!”

Nói xong cô cười chạy.

Hoắc Trì sờ lỗ tai, ngượng ngùng cười một chút, nhanh chân đuổi theo.

Bình Luận (0)
Comment