Kiều Đông Hà nhìn thấy Đại Kiều, vui đến không khép được miệng lại: “Em gái Đại Kiều, sao em lại xuất hiện ở chỗ này? Không phải chị đang nằm mơ chứ?”
Đại Kiều chạy tới kéo cánh tay chị họ: “Chị họ, chị không nằm mơ, nếu không chị véo em một cái!”
Kiều Đông Hà sao nỡ véo cô: “Em qua đây sao không nói với chị một tiếng trước, chị đến nhà ga đón em!”
Đại Kiều nói: “Anh Hoắc Trì tới nhà chúng ta đón em qua đây, chị họ không cần lo lắng cho em.”
Lúc này Kiều Đông Hà mới phát hiện thiếu niên đi theo phía sau Đại Kiều, thẹn thùng cười cười với anh.
Lúc này, bạn cùng phòng Kiều Đông Hà đi từ phòng học ra.
Trong đó có một cô gái tên Tưởng Thiều Lệ đi tới nói: “Đông Hà, sao em họ cô lại tới đây? Mấy người không có người thân ở thủ đô, cũng không có nhà ở, em họ cô phải ở đâu?”
Lời này nghe như là đang quan tâm Đại Kiều, thật ra là không.
Lúc cô ta nói lời này, ngữ khí khinh thường, cằm hơi ngẩng, dùng lỗ mũi nhìn người!
Đại Kiều liếc mắt đánh giá đối phương một cái, liền nhận ra đối phương là cô gái xinh đẹp lần đầu tiên gặp mặt đã âm dương quái khí.
Nghe chị họ nói, Tưởng Thiều Lệ là người thủ đô, cho nên rất khinh thường người bên ngoài, đặc biệt khinh thường những người đến từ nông thôn như cô.
Kiều Đông Hà trầm mặt xuống nói: “Em họ tôi ở nơi nào không cần cô nhọc lòng, Đại Kiều, chúng ta đi!”
Một ký túc xá, 10 người ở, mọi người đều đến từ năm châu bốn bể, phần lớn đều khá dễ ở chung, chỉ có mấy người cá biệt mắt chó nhìn người, luôn cho rằng mình cao quý hơn.
Tưởng Thiều Lệ chính là một người trong số đó.
Tưởng Thiều Lệ thấy Kiều Đông Hà làm cô ta mất mặt trước mặt nhiều người như vậy, tức giận đen mặt: “Tôi nhổ vào, đồ chân đất ở nông thôn, đắc ý cái gì!”
Đại Kiều nghe được lời này, tức giận đến đỏ mặt, muốn lý luận cùng cô ta, lại bị chị họ gắt gao giữ lại.
Kiều Đông Hà lắc đầu nói: “Đừng lý luận với cô ta!”
Đại Kiều cũng không muốn gây chuyện cho chị họ, hầm hừ nói: “Người này thật là quá đáng ghét, hy vọng xui xẻo vẫn luôn đi theo cô ta!”
Vừa mới dứt lời, phía sau đột nhiên truyền đến một tiếng tiếng thét chói tai.
Chỉ thấy Tưởng Thiều Lệ trượt chân một cái, vậy mà ngã trên đất bằng thành tư thế chó ăn cứt!
Cô gái đi cùng cô ta hiển nhiên bị dọa rồi, ngây người một chút mới nâng Tưởng Thiều Lệ dậy, ngay sau đó cũng hét lên.
Bởi vì Tưởng Thiều Lệ ngã đến một miệng đầy máu, dáng vẻ nhìn qua rất dọa người!
Tưởng Thiều Lệ vừa đau vừa mất mặt, “Oa” một tiếng khóc ra, không khóc không sao, vừa khóc lại hộc ra một cái răng cửa!
Bạn cô ta thấy dáng vẻ cô ta thiếu một chiếc răng cửa vô cùng ngu ngốc, từ đầu đến cuối cũng không biết Tưởng Thiều Lệ té ngã như thế nào, lại còn có ngã nghiêm trọng như vậy!
Tưởng Thiều Lệ nhìn thấy răng máu trên mặt đất, hai mắt trợn ngược, lập tức ngất xỉu!
Kiều Đông Hà chờ Tưởng Thiều Lệ ngất xỉu, quay đầu nhìn Đại Kiều, trong lòng vô cùng khiếp sợ.
Đại Kiều chớp chớp mắt, vô tội nói: “Chuyện họ, chuyện này không thể trách em, em chỉ nói mà thôi, là cô ta xui xẻo!”
Trong lòng Kiều Đông Hà cảm thấy việc này quá trùng hợp, nhưng nghe em gái nói, cô ấy liên tục gật đầu: “Em nói đúng, là cô ta xui xẻo!”
——
Kiều Đông Hà muốn mang Đại Kiều qua nhà ăn ăn, nhưng Hoắc Trì không đồng ý, nói mời bọn họ đến Toàn Tụ Đức ăn vịt nướng.
Thật ra hôm qua Đại Kiều đã ăn rồi.
Từ sau lần trước được ăn, Kiều Đông Hà chưa từng ăn qua, tuy trong lòng rất muốn, nhưng vẫn từ chối, chủ yếu là cô ấy không muốn chiếm lợi của nhà họ Hoắc nữa.
Nhưng Đại Kiều không quan tâm kéo cô ấy đi.
Ăn xong cơm trưa, buổi chiều Kiều Đông Hà còn có tiết nên quay về trường học, Đại Kiều và Hoắc Trì đi dạo bách hóa.
Hai người còn chưa đi đến bách hóa, liền thấy một người phụ nữ tầm 30 tuổi ôm một bé tra 4-5 tuổi khóc lóc chạy từ bách hóa ra.
Chỉ thấy bà ấy hốt hoảng, vừa chạy vừa kêu cứu: “Có ai không, cứu con tôi, cầu xin cứu con tôi!”
Bé trai bà ấy ôm trong lòng ngực không biết đã xảy ra chuyện gì, máu mũi không ngừng chảy ra, máu tươi nhiễm đỏ mặt và quần áo cậu bé, nhìn qua chói mắt kinh sợ!
Khi Đại Kiều nhìn thấy người phụ nữ kia, không hiểu sao cảm thấy có chút quen mắt, chỉ là trong một lát thoáng qua.
Người phụ nữ kia giống như ruồi nhặng không đầu cầu xin mọi người, muốn nhờ người có xe đạp chở hai mẹ con bọn họ tới bệnh viện, nhưng mọi người thấy dáng vẻ bé trai đẫm máu đều yên lặng né tránh.
Người phụ nữ sốt ruột đến chảy nước mắt, bà ấy ôm con nghiêng ngả lảo đảo chạy về phía trước, khi chạy qua bên người Đại Kiều và Hoắc Trì, Đại Kiều đột nhiên mở miệng: “Chúng cháu giúp cô.”
Người phụ nữ ngẩn ra một chút, ngơ ngác nhìn bọn họ.
Đại Kiều quay đầu hỏi Hoắc Trì nói: “Anh Hoắc Trì, chúng ta lái xe đưa bọn họ đi bệnh viện được không?”
Cô không rõ vì sao, nhưng khi thấy dáng vẻ người phụ nữ kia, cô tự dưng cảm thấy thân thiết.
Hoắc Trì không chút do dự, gật đầu nói: “Được.”